Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 384 - Chương 384: Thoát Một Kiếp

Chương 384: Thoát Một Kiếp Chương 384: Thoát Một Kiếp

“Tình huống như thế nào?” Lão giả hỏi.

Nhìn qua thì có vẻ như không quá vội vã.

“Ở chỗ sâu dưới lòng đất có một không gian.” Thu lão trả lời.

“Không đúng, ta cũng đã kiểm tra qua, không hề phát hiện bất kỳ không gian nào.” Một người trung niên khác nói xen vào.

Người này là người canh giữ ở vườn Linh Dược, hắn có thành tựu khá cao trong luyện đan.

“Không phải, trong cảm giác của ta, chỗ không gian này không tồn tại, nhưng lúc ta dò xét, thuận tiện để rễ cây kéo dài xuống dưới, lúc rễ cây đến khu vực kia, đột nhiên gãy mất.

Mà lại không thấy đụng đến bất kỳ đồ vật gì.” Khô Thụ lão nhân nói.

Lão giả gật đầu:

“Đi xuống xem một chút đi.”

Có thể phát hiện ra manh mối nhanh như vậy, đúng là chuyện tốt.

Trước khi xuống dưới, lão giả nhìn Thu Diệp Phong một chút.

Thu Diệp Phong lập tức hiểu ý, mở miệng nói:

“Đây không phải là khu vực của Thu Cảnh Cung chúng ta, từ lúc Thu Cảnh Cung chúng ta khai tông lập phái đến nay, chưa từng có người biết đến sự tồn tại của không gian này.”

Sau đó lão giả cũng không nói thêm cái gì nữa, mà là dẫn người đi xuống phía dưới.

--- ---

Lúc này Lục Thủy vẫn còn đang khắc trận pháp của hắn, loại lần này dùng trước kia chưa từng dùng qua, mà còn lấy chính Nhược Thủy để bổ sung lực lượng.

Cho nên tốc độ không nhanh lắm.

Về phần chuẩn bị những thứ này thì làm được cái gì, với hắn mà nói tác dụng rất lớn đi.

Tóm lại không làm cái gì, hắn sẽ cảm thấy không thoải mái.

Về phần Đông Phương Tra Tra bên kia, tạm thời không có vấn đề gì, Đông Phương Tra Tra đã giúp đối phương gội đầu xong, còn giúp đối phương sấy tóc.

Hơn nữa, đối phương còn phải dạy nàng công đức chi thuật.

Vận khí thật không tệ.

Ở kiếp trước vận khí của nàng cũng không tốt như vậy.

Có điều, Lục Thủy khá quan tâm tới dầu gội đầu của Đông Phương Tra Tra, không biết Tra Tra đã đưa cho Mộ Tuyết chưa, nếu như chưa, vậy hắn liền đi trước một bước.

Trong lúc Lục Thủy đang vẽ trận pháp, đột nhiên có cái gì đó rơi xuống Nhược Thủy.

Là rễ cây.

Lục Thủy khống chế hạch tâm trận pháp, sau đó lấy nhánh cây từ trong Nhược Thủy ra.

Dưới tình huống bình thường, nhánh cây này sẽ lọt xuống chỗ sâu trong Nhược Thủy, cuối cùng trở thành một phần của Nhược Thủy.

Đừng nói là nhánh cây, ngay cả là tu chân giả cũng không tránh khỏi vận mệnh này.

Nhược Thủy nơi này không bình thường chút nào, ở tu chân giới ít có người có thể tự do đi lại trên Nhược Thủy.

“Xem ra ông già đã phái người tới rồi, hơn nữa mấy người đó còn đã phát hiện ra nơi này.”

“Nhưng phát hiện thì có ích gì? Không gian Nhược Thủy này bọn hắn căn bản không phá được, điều có thể làm bây giờ cũng chỉ là chờ ở bên ngoài mà thôi.”

“Không chỉ như vậy, bọn hắn còn không có cách nào biết được tình huống bên trong, có điều nhìn rễ cây này hẳn là Thụ lão cũng tới, hắn sẽ không lo lắng ta có chuyện gì.”

Nghĩ như vậy, Lục Thủy lại ném rễ cây vào trong Nhược Thủy, để Nhược Thủy nuốt lấy rễ cây.

Sau đó Lục Thủy không nhanh không chậm tiếp tục vẽ trận pháp, Mộ Tuyết bên kia muốn giải quyết xong chuyện cũng phải cần kha khá thời gian.

Đông Phương Tra Tra thì còn đang học ở bên trong, xem ra đối phương rất có tâm ý dạy bảo.

Mặc dù Mộ Tuyết cũng có thể dạy, nhưng thầy khác, hiệu quả dạy dỗ cũng sẽ hoàn toàn khác biệt.

Lục Thủy vốn đang vẽ trận pháp đột nhiên dừng lại, hắn do dự một chút, sau đó bắt đầu men theo Nhược Thủy, đi về một hướng khác.

Hắn nhớ tới một việc, hắn cần bàn giao với Thạch Minh một vài vấn đề, nếu không sẽ rất dễ xảy ra chuyện.

Chuyện khác hoãn một chút cũng không quan trọng, nhưng chuyện này mà chậm trễ, lỡ xảy ra vấn đề thì có hối hận cũng không kịp.

Đúng vậy, hắn muốn đi tìm Thạch Minh diệt khẩu.

Lục Thủy đi trên mặt nước của Nhược Thủy, mỗi bước hắn đi, dưới chân sẽ xuất hiện một trận văn, hắn đi đường thôi cũng có thể vẽ được trận pháp.

Chỉ là nhìn không đẹp bằng dùng tay.

Không bao lâu sau, Lục Thủy nghe thấy tiếng đánh nhau.

Tiếp đó hắn nhìn thấy có bóng người bay tới.

Bịch, người kia ngã thẳng xuống dưới đất, tạo thành một cái hố.

Lục Thủy rời khỏi Nhược Thủy, hắn đi tới chỗ cái hố kia, phát hiện đó là Thạch Minh.

Không cần tìm cũng gặp được.

Là thời cơ tốt để diệt khẩu.

Sau đó, Lục Thủy ngồi xổm xuống trước cái hố, hắn nhìn Thạch Minh đang cố gắng mở mắt ra, nói:

“Đồng ý với ta một vài chuyện, nếu không ta sẽ giết ngươi.”

Nghe thấy câu này, Thạch Minh sửng sốt, sau đó hắn nhìn thấy Lục Thủy, liền bị dọa đến gần chết, ai biết đại lão là đang nói thật hay đùa.

Tiếp đó Thạch Minh nghiêm túc đáp:

“Đông Phương đạo hữu cứ nói, chuyện gì ta cũng có thể đáp ứng.”

“Không được gọi ta là Đông Phương đạo hữu, gọi ta là Lục Thủy.” Lục Thủy bình tĩnh nói.

“Lục Thủy... Lục đạo hữu?” Thạch Minh thử gọi.

Lục Thủy gật gật đầu, tiếp tục nói:

“Thứ hai, bây giờ là lần đầu tiên ngươi gặp ta.”

“Tại hạ là Thạch Minh, lần đầu gặp mặt, vinh hạnh.” Thạch Minh chắp tay nói.

Lục Thủy hài lòng gật đầu:

“Thứ ba, thực lực của ta rất yếu, chỉ là nhị giai.”

“Tu vi của đạo hữu quá thấp, ở nơi này rất nguy hiểm, tốt nhất là đi theo ta, nhưng nên cách xa ra một chút, thể chất của ta tương đối đặc biệt.” Thạch Minh lập tức nói.

Hắn hoàn toàn hiểu rõ, mọi chuyện trước đây đều không liên quan gì tới Đông Phương Hạo Nguyệt, không đúng, không liên quan gì tới Lục Thủy.

Về phần tại sao lại phải như vậy, hắn quản nhiều thế làm gì?

Lục Thủy đứng lên nói:

“Coi như ngươi thoát một kiếp.”

Thạch Minh: “...”

Đại lão Lục Thủy có chút đáng sợ.

Sau đó Lục Thủy nhìn về phía trước nói:

“Chỗ đó xảy ra chuyện gì?”

Nơi này sẽ không có nguy hiểm gì, nguy cơ lớn nhất có lẽ là Nhược Thủy và Nhược Thủy Tam Thiên kia.

Trừ người kia ra, nơi này đại khái cũng chỉ có bốn người.

Trong bốn người này cũng chỉ có Chân Võ mới có thể nổi lên xung đột với Thạch Minh, nhưng rõ ràng là không phải.

Đã lâu như vậy Chân Võ còn chưa đuổi kịp tới.

“Là quái vật.” Thạch Minh nói.

“Phía trước có một đám quái vật, là từ bên kia sông tới.”

Lục Thủy có chút bất ngờ, sau đó cất bước đi về phía trước.

Rất nhanh sau đó, hắn liền thấy một đám quái vật đen kịt, cũng không biết nên hình dung đám quái vật này như thế nào, tóm lại là dạng gì cũng có.

Có điều trên thân bọn chúng đều có khí tức tiêu cực.

Lúc này, đám quái vật đều đang xúm vào vây công một người, là Chân Võ.

Mặc dù đã cố hết sức, nhưng với Chân Võ mà nói vẫn có thể chịu đựng được.

Lục Thủy không nhìn về phía Chân Võ, mà nhìn về nơi những con quái vật kia đi ra.

Là từ đáy sông Nhược Thủy bò lên.

‘Xem ra khí tức tiêu cực ở bên kia có linh trí.’ Lục Thủy suy đoán.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment