Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 387 - Chương 387: Thật Ra Thần Nữ Ở Ngay Bên Người

Chương 387: Thật Ra Thần Nữ Ở Ngay Bên Người Chương 387: Thật Ra Thần Nữ Ở Ngay Bên Người

Nàng thuận theo ý Lục Thủy như thế, nhưng Lục Thủy lại chẳng thuận theo ý nàng chút nào, nàng rất muốn nhìn Lục Thủy để tóc dài tới eo, thế nhưng Lục Thủy đánh chết cũng không để.

Quá ghê tởm.

Rất nhanh sau đó, Mộ Tuyết nghe thấy có tiếng đánh nhau phía trước.

Khi nàng từng bước một tới gần, đồ trên người nàng bắt đầu trở nên bình thường.

Nếu người khác thấy được nàng lúc này, tuyệt đối sẽ không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ nàng lúc ở cùng với Lục Thủy.

Lần này nàng mặc áo quần bình thường, động thủ thuận tiện.

Nhưng kể cả khi nàng giả vờ yếu đuối, quái vật chung quanh cũng không đủ để nàng phải ra tay.

Bước lên một bước, trên thân Mộ Tuyết liền bộc phát ra một cỗ khí tức đặc biệt, trực tiếp đánh lui một con quái vật.

Mà khi lực lượng của Mộ Tuyết bộc phát, đã kinh động đến một vài người đang dò xét ở ngay đằng trước.

Nam Trưởng lão nhìn về phía trước, có chút ngoài ý muốn nói:

“Bên kia hình như có người, chúng ta đến đó xem một chút đi.”

Nói rồi, Nam Trưởng lão liền mang theo hai người đi qua xem xét, nàng không dám làm loạn, chỉ thử tới gần.

Khi nàng phát hiện quả thực có người ở đó, Nam Trưởng lão mới đứng từ xa mở miệng nói:

“Xin hỏi đạo hữu cũng muốn đi vào bên trong sao?”

“Các ngươi cũng vậy?” Đây tự nhiên là giọng của Mộ Tuyết, giọng nàng rất thoải mái, dường như tất cả những gì xung quanh đều không thể ảnh hưởng đến nàng.

Tốc độ không nhanh không chậm, vô cùng dễ nghe.

Hóa ra là một tiên tử, Nam Trưởng lão có chút bất ngờ, nhưng vẫn mở miệng nói:

“Tại hạ là Nam Trưởng lão của Thiên Nữ tông, không biết tiên tử có muốn đồng hành với chúng ta không? Chúng ta có biện pháp đối phó với quái vật, nhưng cần có nhiều người.”

Rất nhanh sau đó Mộ Tuyết đã đi tới chỗ Nam Trưởng lão, Nam Trưởng lão một mặt cảnh giác.

Nàng tuy vậy nhưng chính là vị Trưởng lão đã nhìn Chưởng môn Thiên Nữ lớn lên, làm sao có thể dễ tin người như vậy được?

Nhưng loại run chân kia của Chưởng môn cũng là một kiểu thiên phú, các nàng tuy có học tập theo, nhưng hoàn toàn không có sự quả quyết và nhạy bén như của Chưởng môn Thiên Nữ.

Bởi vì không đủ thời gian cho nên thành quả cũng không được tốt lắm.

Đương nhiên, bây giờ không phải là lúc dùng chiêu kia.

Không lâu sau, Nam Trưởng lão đã nhìn thấy rõ người này, là một cô gái, cô gái này mang theo khăn che mặt, nhưng nàng có thể biết rằng sau tấm khăn kia chính là dung nhan chim sa cá lặn.

Mà khí chất của người này còn cực kỳ tốt.

Khiến người ta không hề cảm thấy một chút ác ý nào.

Nhưng Nam Trưởng lão vẫn không dám lơi là, có đôi khi loại người như này lại có thể trong chớp mắt rút đao cắt ruột ngươi ra.

Đương nhiên, nàng vẫn không thể tưởng tượng nổi người này sẽ là loại người làm mấy chuyện như vậy.

“Không biết tiên tử là?” Nam Trưởng lão hỏi.

“Tuyết Tễ.” Mộ Tuyết nhẹ giọng nói.

Nàng tự nhiên có thể phát giác được sự cảnh giác của đối phương.

Sau đó tiếp tục nói:

“Các ngươi có cách đối phó với đám quái vật ở đây?”

“Tiên tử thuộc tông môn nào?” Nam Trưởng lão hỏi thêm một câu.

“Là đệ tử của Thu Cảnh Cung.” Mộ Tuyết nói.

Nơi này không có người của Thu Cảnh Cung, cho nên ngụy trang thành người của Thu Cảnh Cung sẽ không có ai biết được, vấn đề không lớn.

Nếu là những tông môn khác thì khó nói, nàng có thể nhận ra được Thiên Nữ tông đã tìm được không ít người.

Nhưng có thể đi đến khu vực này, nhân số không đủ là không được.

Chỉ là nếu tiếp tục đi về phía trước, có thể thứ nghênh đón bọn họ sẽ chính là diệt vong.

Đúng vậy, phía trước là Nhược Thủy, đến khi đó ngay cả cơ hội của giãy dụa bọn họ cũng không có.

Cho nên tuyển thêm người chỉ là cho mình thêm chút hi vọng sống.

Nghe thấy lời nói của Mộ Tuyết, Nam Trưởng lão không quá tin tưởng, đối phương là người Thu Cảnh Cung?

Thế nhưng nàng đi từ nãy tới giờ cũng không nhìn thấy bất cứ người nào của Thu Cảnh Cung, có điều nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ cần là người từ ngoài vào là tốt rồi.

Thứ nàng lo lắng chính là người ở không gian này giả vờ là người bên ngoài tới tiếp cận các nàng, đây mới là nguy hiểm nhất.

Mặc dù trước đó chưa từng xảy ra tình huống như vậy, nhưng càng đến gần hạch tâm, nàng càng phải cảnh giác hơn.

“Vậy tiên tử có muốn gia nhập với chúng ta không? Về phần biện pháp, đến lúc đó chúng ta sẽ nói cho tiên tử biết, đương nhiên, nếu như tiên tử không muốn gia nhập với chúng ta, chúng ta cũng có thể nói.” Nam Trưởng lão nói.

Mộ Tuyết gật gật đầu, nói cho càng nhiều người biết, đương nhiên càng tốt, dù sao nếu như có người giải quyết được vấn đề, thì chẳng khác nào cho tất cả mọi người một cơ hội sống.

Sau đó Mộ Tuyết liền đi về phía đám người Nam Trưởng lão.

Khi nàng đi qua, phát hiện ở đây cơ bản đều là người Thiên Nữ tông, những người khác thì ở chỗ xa hơn.

Từng người của các tông môn khác nhau ở đây tuy đã đạt thành nhận thức chung, nhưng dù sao ở cùng một chỗ cũng không nhất định là chuyện tốt, có chút khoảng cách sẽ không trực tiếp bị bao vây, tiến lên cũng sẽ không quá khó, mà lại tuyệt đối không bị diệt cả đoàn.

Lúc Mộ Tuyết đi tới nơi, cả đám người Thiên Nữ tông đều nhìn qua.

Sau khi Nam Trưởng lão giới thiệu qua hai bên xong, Tố Nhiễm nhíu mày, nàng phát hiện mình không nhìn thấy tu vi của người này.

“Các ngươi định dùng cách phong ấn lại sao?” Mộ Tuyết nhìn thấy trận pháp liền biết được mục đích của các nàng là gì.

Không thể nói đây là biện pháp tốt, nhưng chắc chắn là biện pháp duy nhất những người này có thể dùng được.

“Đúng vậy, đây là cách tốt nhất chúng ta có thể nghĩ tới trước mắt.” Nam Trưởng lão nói.

Mộ Tuyết gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Tố Nhiễm nói:

“Có thể đưa cờ trận bên dưới cho ta không?”

Tố Nhiễm và Nam Bắc Trưởng lão đều bất ngờ trước đề nghị này, sau đó Tố Nhiễm đưa qua một cái cờ trận không có ích lợi gì ra.

Mộ Tuyết không để ý mà đưa tay nhận lấy cờ trận, rồi vẽ lên đó một trận văn, nhóm người Tố Nhiễm chưa từng nhìn thấy trận văn này bao giờ.

Mộ Tuyết chắc chắn là biết trận pháp, hơn nữa cấp độ còn rất cao.

Đây là Lục Thủy dạy nàng, nắm lấy tay nàng dạy.

Hắn dạy nàng rất nhiều năm, dù sao tâm tư của cả hai đều không đặt ở trận pháp, lúc đó mới kết hôn chưa được bao lâu, còn đang trong giai đoạn cố gắng có một đứa con.

Sau đó Mộ Tuyết không nghĩ nhiều nữa, sau khi vẽ xong, liền đưa cờ trận cho Tố Nhiễm:

“Thử dùng cái này thay cho trận pháp của ngươi đi.”

Tố Nhiễm nhìn cờ trận trên tay, có chút hoang mang, nàng thật sự là xem không hiểu.

Nhưng thấy đối phương không có ý định giải thích, nàng vẫn tính thử một chút xem sao.

Nam Bắc Trưởng lão và những người khác tự nhiên cũng nhìn xem.

“Ta tìm một vị trí không quan trọng thử chút xem sao.” Tố Nhiễm nói.

Nàng thật ra cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, luôn có cảm giác giống như mình không thể từ chối người này được.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment