Không bao lâu sau, nàng tìm đến một vị trí không quan trọng, thay thế cờ trận.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào trận pháp, các nàng rất tò mò không biết có thể xuất hiện biến hóa gì không.
Ngay sau khi cờ trận được thay thế hoàn toàn, cờ trận mới trong nháy mắt dung nhập với trận pháp, rồi một ánh sáng yếu ớt xuất hiện.
Ánh sáng này chiếu đến bên trên hai cờ trận bên cạnh, khí tức tiêu cực xung quanh bỗng nhiên bắt đầu biến mất.
“Đây, đây là đang thanh tẩy sao?” Bắc Trưởng lão nhìn thấy rất rõ ràng, đó không phải áp chế, không phải giam cầm, mà là đang thanh tẩy khí tức tiêu cực.
Tố Nhiễm tự nhiên cũng cảm giác được, sau đó khó tin nhìn Mộ Tuyết.
Nàng nhìn không thấu dung nhan của Mộ Tuyết, nhưng cũng không ngăn nàng khỏi kinh ngạc.
Những người khác cũng kinh ngạc.
Như vậy, nếu như, nếu như có đủ nhiều cờ trận, có phải cũng có nghĩa là phần thắng của các nàng rất lớn hay không?
Mộ Tuyết nhìn các nàng, khẽ nói:
“Chuyện này chỉ có thể miễn cưỡng nhằm vào khí tức, đổi lại là quái vật thì tác dụng không lớn.”
Xác thực không lớn, muốn để cờ trận phát huy hết tác dụng thì cần sử dụng đủ lượng sức mạnh.
Có đủ sức mạnh rồi, vậy sẽ có thể trực tiếp xử lý đầu nguồn của khí tức tiêu cực.
Đương nhiên, đối với bọn người Thiên Nữ tông mà nói, trận văn này rất là quý giá.
“Tiên tử còn có thể làm loại cờ trận này được không?” Tố Nhiễm lập tức hỏi.
Nàng có cảm giác người này không đơn giản chút nào.
Mộ Tuyết gật đầu:
“Có thể thì có thể, nhưng cũng không quá nhiều, dùng toàn lực thì còn có thể làm được bốn cái.”
“Như vậy là đủ rồi, sau đó chúng ta sẽ bảo hộ tiên tử, trừ khi chúng ta chết.” Tố Nhiễm lập tức nói.
Nam Bắc Trưởng lão cũng gật đầu.
Mộ Tuyết gật gật đầu, không nói thêm gì.
Năm cái đã đủ để các nàng đi tiếp.
Càng nhiều người càng dễ tìm tới hạch tâm, cũng càng có thể làm cho hạch tâm cụ hiện đi ra (?).
Đương nhiên, nàng đi theo bọn người Thiên Nữ tông, cũng là muốn thuận tiện chỉ điểm cho một số người Thiên Nữ tông.
Chờ nàng gả cho Lục Thủy xong, sẽ không có khả năng che chở cho Thiên Nữ tông như vậy nữa.
Nàng sẽ giống như Thần Nữ trước đó, lựa chọn rời đi.
Sau này các nàng cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, Chưởng môn Thiên Nữ đã đủ để chống đỡ tất cả.
Dù sao có nhiều Huyết Đề như vậy trợ giúp, trong vòng nửa năm, muốn tăng lên thất, bát chuyển hoàn toàn không có vấn đề gì.
Sau cửu chuyển, chịu khổ một chút, tu vi muốn tiến giai sẽ vô cùng nhanh.
Nhất là khi Chưởng môn Thiên Nữ còn có quà tặng của Họa Loạn Cổ Thành.
Bất Tử Tộc cũng không hề yếu chút nào.
Sau đó Mộ Tuyết lại là thêm bốn cờ trận, sau khi năm cờ trận dung nhập xong, tiến độ Thiên Nữ tông bên này đột nhiên tăng mạnh, những tông môn khác tự nhiên cũng lấy Thiên Nữ tông làm đầu, bắt đầu tiến lên.
--- ---
“Tiền bối, khẩu quyết ngươi dạy ta có phải giả hay không thế?” Đông Phương Trà Trà đã cố gắng rất lâu, nhưng chính là không nhớ được.
Cái này thật sự không phải do nàng.
“Có thể là giả thật rồi.” Nhược Thủy Tam Thiên bình tĩnh nói.
Nàng từ bỏ.
Nàng không thể nào hiểu được, người này có nhiều công đức trên thân như thế, tại sao lại không thể nào nhớ được công đức chi pháp.
“Công pháp này của tiền bối là ở đâu ra vậy?” Đông Phương Trà Trà hỏi.
“Nhặt được.”
“Ah, vậy chắc chắn là giả rồi.”
“Ừm, là giả.”
Nhược Thủy Tam Thiên không hề tức giận, mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng được chải đầu cho thực sự rất thoải mái.
Đúng vậy, sau khi Đông Phương Trà Trà giúp nàng gội đầu sấy tóc xong, liền bắt đầu chải tóc cho nàng.
Nói là muốn buộc một kiểu tóc thích hợp.
Đáng tiếc buộc mãi cũng không ra.
Nhưng Nhược Thủy Tam Thiên cũng không ngăn cản, để mặc cho đối phương buộc, mặc dù không buộc được, nhưng lực tay của Đông Phương Trà Trà rất nhẹ, đối với nàng mà nói rất là dễ chịu.
“Ngươi có từng dùng qua sức mạnh của con mắt này không?” Nhược Thủy Tam Thiên hỏi.
Nàng có thể đoán được, con mắt này chính là bộ vị công đức dị biến thành.
“Có, ta có thể dùng con mắt này để ngự kiếm phi hành, lúc còn là nhị giai đã thử rồi.” Đông Phương Trà Trà hơi đắc ý nói.
Nếu như có thể khen nàng hai câu, thì nàng sẽ càng vui vẻ hơn.
“Ngự kiếm phi hành? Có thể làm thử một chút ở đây được không?” Nhược Thủy Tam Thiên nói.
“Được nha.” Đối với loại chuyện này, Đông Phương Trà Trà rất tình nguyện.
Sau đó nàng liền dùng tay mở bịt mắt ra, tiếp đó một vệt sáng vàng như nước chảy từ trong mắt xuất hiện.
Tiếp theo đó, vệt sáng này nhanh chóng viết thành một chữ trong không trung, chỉ chớp mắt sau, chữ Kiếm đã thành hình.
Nhưng vừa mới thành hình thì liền keng một tiếng rơi xuống đất, dường như không bay lên được.
Đông Phương Trà Trà nhìn cái “kiếm” không bay lên được, trừng mắt nhìn, sau đó quay qua cố gắng giải thích với Nhược Thủy Tam Thiên:
“Có lẽ là sử dụng hết dầu rồi, trước đó thật sự có thể bay.”
Nhược Thủy Tam Thiên đương nhiên tin, ở chỗ này thật ra rất khó bay lên được.
Nhưng nàng cuối cùng vẫn rất để ý chuyện tại sao Đông Phương Trà Trà lại không nhớ được công đức chi pháp, có lẽ không phải bởi vì cái gì khác, mà chỉ đơn giản là do đầu óc thôi.
Mạch suy nghĩ khác thường, tự nhiên sẽ không cần loại công pháp bình thường như thế.
“Ta dạy ngươi một khẩu quyết khác, nhưng cuối cùng từ khẩu quyết này có thể lĩnh ngộ ra dạng công đức chi pháp gì, thì phải xem chính ngươi.” Nhược Thủy Tam Thiên nói.
Lần này, Đông Phương Trà Trà chỉ trong chốc lát đã nhớ được.
Nhanh như vậy đã có thể nhớ được, nàng lại có chút tò mò, hình như cái này nàng đã nghe qua ở đâu rồi.
Công đức chi pháp không thể nói rõ, chỉ có nhỡ kỹ xong mới có thể cụ thể hóa thành ngôn ngữ được.
Cho nên bây giờ Nhược Thủy Tam Thiên cũng không biết công đức chi pháp Đông Phương Trà Trà niệm ra sẽ là dạng câu gì.
Ngay lúc Nhược Thủy Tam Thiên muốn hỏi Đông Phương Trà Trà, nàng lại đột nhiên cảm thấy choáng váng, cả người ngã xuống.
Đông Phương Trà Trà giật nảy mình, vội chạy tới đỡ lấy.
Một hồi lâu sau Nhược Thủy Tam Thiên mới chậm chạp hồi phục lại, trong nháy mắt vừa rồi, nàng có cảm giác như trời đất đảo lộn, căn bản không ngồi yên nổi.
“Tiền bối, ta có thuốc.” Đông Phương Trà Trà nói.
Nhược Thủy Tam Thiên nghe xong, nhất thời không biết nói cái gì, nhưng nàng cảm thấy mình thật may mắn.
“Tiếp tục buộc tóc đi, ta sẽ dạy ngươi một chút kỹ xảo nhỏ.” Nhược Thủy Tam Thiên nói.
Nàng không có thời gian, nơi này đã sắp nuốt trọn nàng rồi.
Nhưng trước khi chết, nàng sẽ tận lực giúp những người còn sống sót ở nơi này rời đi.
Tất cả đều vì nàng mà đến, nàng không muốn liên lụy tới người vô tội.
Dù sao nàng cũng đã được đối xử tử tế.
-----
Dịch: MB_Boss