Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 394 - Chương 394: Tận Mắt Chứng Kiến Chân Thần Vẫn Lạc

Chương 394: Tận Mắt Chứng Kiến Chân Thần Vẫn Lạc Chương 394: Tận Mắt Chứng Kiến Chân Thần Vẫn Lạc

“Vãn bối đã giới thiệu qua với tiền bối rồi, đây hoàn toàn không phải là giả, về phần vì sao có thể làm được cái này, có lẽ là do vãn bối đọc sách nhiều mà thôi.” Lục Thủy giải thích.

Hắn xác thực đọc sách hơi nhiều.

Đọc không biết bao nhiêu năm, trải qua không biết bao nhiêu thời đại.

Sinh linh đại địa không biết đã biến đổi bao nhiêu lần.

Cộng thêm một chút thiên phú, cùng một chút xíu may mắn, liền có thành tựu ngày hôm nay.

Nhược Thủy Tam Thiên không nói gì, mặc kệ đối phương làm sao làm được, nàng đều không thể đuổi theo hỏi được.

“Tiền bối còn nghi vấn gì không? Nếu như không có, vãn bối có một vài vấn đề muốn hỏi tiền bối một chút.” Lục Thủy bình tĩnh nói.

“Ngươi hỏi đi.” Nhược Thủy Tam Thiên khẽ nói.

Có điều nàng vẫn đứng trước Đông Phương Trà Trà như vậy, dường như hoàn toàn không yên tâm hơn chút nào về Lục Thủy.

Lục Thủy cũng không thèm để ý, dù sao bây giờ hắn cũng không có ý muốn đánh Đông Phương Tra Tra.

“Tiền bối đã từng nghe qua cái tên Cửu chưa?” Lục Thủy hỏi thẳng.

Nghe được câu hỏi này, Nhược Thủy Tam Thiên có chút ngoài ý muốn.

Sau đó nàng hỏi:

“Đối với các ngươi, Cửu là người niên đại nào?”

Nàng không biết đã bao nhiêu thời gian trôi qua từ hồi đó, cho nên chỉ có thể hỏi như vậy:

“Thời kỳ Viễn Cổ, thời gian cụ thể thì khó nói, nói chung đã là niên đại rất xa xôi so với bây giờ.” Lục Thủy đáp.

“Thật sao?” Nhược Thủy Tam Thiên thở dài, thế mà đã lâu như vậy rồi.

Sau đó Nhược Thủy Tam Thiên tiếp tục nói:

“Ngươi có biết Cửu là ai không?”

“Chân Thần Độc Nhất.” Lục Thủy nhẹ giọng trả lời.

“Có nhiều người biết cái tên này không?” Nhược Thủy Tam Thiên hỏi tiếp.

“Rất ít.” Lục Thủy lắc đầu.

Quả thật có rất ít người biết, trừ các thế lực Tiên Đình đang thức tỉnh.

Những người khác căn bản đều không biết Cửu là ai.

Nhược Thủy Tam Thiên gật đầu, sau đó bắt đầu lâm vào hồi ức.

Dường như đang cố nhớ lại chuyện rất xa xưa trước kia.

Lục Thủy không thúc giục nàng, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Một lát sau, Nhược Thủy Tam Thiên mới mở miệng nói.

“Cửu đúng là Chân Thần Độc Nhất, sức mạnh của nàng không ai có thể sánh bằng, cũng không có ai biết.

Không có ai biết Cửu sinh ra khi nào, cũng không có ai biết mục đích của Cửu là gì.

Nhưng bởi vì một vài nguyên nhân mà Cửu đã tiếp xúc với một vài cường giả.

Ví dụ như ta.”

Lục Thủy nhìn Nhược Thủy Tam Thiên không nói gì, Cửu xác thực thường xuyên tìm tới một vài cường giả.

Ví dụ như Đau Răng Tiên Nhân, Tinh Ti Tiên Quân.

Người trước nhận trợ giúp của Cửu, người sau từ chối.

“Năm đó tu vi ta đại thành, Cửu tìm tới ta.

Nàng nói với ta rằng Nhược Thủy Chi Thuật của ta có vấn đề, chỉ cần hơi không cẩn thận một chút sẽ có thể tự hủy diệt chính mình.

Sau đó nàng đưa cho ta một hạt châu, nói rằng hạt châu này sẽ trì hoãn việc Nhược Thủy phệ chủ.

Khi đó ta cũng không tin, lần đầu gặp nàng liền hỏi nàng là ai.

Nàng trả lời rất nhẹ nhàng, nói cho ta biết rằng, nàng là Chân Thần độc nhất thiên địa.

Ta không tin, lựa chọn trực tiếp xuất thủ, kết quả khiến cho ta có chút khó tiếp nhận.” Nói đến đây, Nhược Thủy Tam Thiên liền ngừng lại.

“Thua rất thảm?” Lục Thủy hỏi.

Nhược Thủy Tam Thiên gật gật đầu:

“Đúng vậy, rất thảm.

Ta đã dùng hết tất cả sức mạnh, nhưng lại không thể chạm đến nàng, nàng giống như không phải là tồn tại thực sự, mà chỉ là ảo giác của ta.

Toàn bộ sức mạnh của ta đều xuyên qua nàng.

Nhưng nàng lại có thể bắn bay ta dễ như trở bàn tay, chỉ giống như một đứa trẻ đang chơi đùa thôi vậy.

Ta thua, cuối cùng lựa chọn tiếp nhận.

Sau khi ta cầm hạt châu kia về, Cửu nói cho ta biết, nếu như ta bị Nhược Thủy phản phệ, hạt châu này có thể tranh thủ thời gian cho ta, mà trong khoảng thời gian đó, nàng sẽ tới cứu ta, mang ta rời khỏi Nhược Thủy, giúp ta hoàn toàn khống chế Nhược Thủy.

Ta tin.”

“Nàng không đến sao?” Lục Thủy hỏi tượng trưng một câu.

Bởi vì kết quả đã rất rõ ràng.

Cửu xác thật không có tới.

“Đúng vậy, Cửu nói với ta rằng sức mạnh trong hạt châu này có hạn, thời gian trì hoãn có liên quan tới tâm tình của ta, cảm xúc tiêu cực sẽ bị tách rời, mà khi cảm xúc tiêu cực đạt tới điểm giới hạn, khí tức tiêu cực sẽ trực tiếp nuốt chửng tất cả.

Còn về trầm tích Nhược Thủy, càng không khống chế được thì thời gian trì hoãn càng ngắn.

Cửu nói người bình thường thì chỉ có thể trì hoãn lại được ba ngàn năm.” Nhược Thủy Tam Thiên nói.

Lục Thủy có chút ngoài ý muốn.

Hắn xác thực khá bất ngờ, từ thời kỳ Viễn Cổ tới bây giờ đã bao nhiêu năm trôi qua rồi chứ?

Nơi này thế mà vẫn còn tốt.

Lực lượng sát vách cũng không quá mạnh.

“Không cần kinh ngạc, thời gian ở đây, ta chỉ là lựa chọn ngủ say.” Nhược Thủy Tam Thiên nói.

“Trừ khi ngay từ đầu đã chọn ngủ say, nếu không thì cũng không có tác dụng gì.” Lục Thủy có chút ngoài ý muốn.

Đúng vậy, sau khi bị giam ở chỗ này, các loại cảm xúc tiêu cực liền sẽ bắt đầu sinh sôi, chỉ có lúc bắt đầu là ở trạng thái tâm lý tốt nhất.

Khi đó ngủ say mới có tác dụng.

Nếu không, đi ngủ mà tâm tình không tốt thì ý nghĩa cũng không lớn.

“Ta chính là ngay từ đầu đã bắt đầu ngủ say, bởi vì từ đầu ta đã biết Cửu sẽ không tới.” Nhược Thủy Tam Thiên nói.

Lục Thủy hơi sửng sốt, hắn tuy đoán được, nhưng vẫn hỏi một câu:

“Vì sao?”

“Cửu.” Nhược Thủy Tam Thiên bi thương nói:

“Lúc nàng mất đi, ta đã tận mắt nhìn thấy.”

Tận mắt nhìn thấy?

Lục Thủy vô cùng kinh ngạc, hắn biết Cửu đã chết, nhưng chưa từng nghe thấy ai nói là đã tận mắt nhìn thấy Cửu chết.

Lục Thủy không gấp gáp, mà đợi Nhược Thủy Tam Thiên từ từ ổn định lại, để chính nàng tự kể ra.

Một hồi sau, Nhược Thủy Tam Thiên mới nói tiếp:

“Ngày đó ta cảm thấy sức mạnh của mình có dấu hiệu mất khống chế.

Thế nhưng lại vẫn luôn không nghe thấy tin tức của Cửu.

Ta bắt đầu đi tìm Cửu, nhưng hình như là vào trưa hôm đó, ta đột nhiên nhận được một tin tức.

Cùng loại với Thiên Kiếp MBA.

Nội dung tin tức là: Chân Thần Độc Nhất sắp chết.

Ta không tin, Chân Thần Độc Nhất thiên địa, bất tử bất diệt, tại sao đột nhiên lại chết được?

Trong lúc ta còn đang nghi ngờ, trong đầu ta bỗng vang lên giọng nói của Cửu.

Nàng giống như đang nói lời xin lỗi cáo biệt với tất cả mọi người, đến giờ ta vẫn nhớ rõ lời nàng nói lúc đó.

Nàng nói: Thật xin lỗi, ta có lẽ phải thất hứa rồi.”

Nhược Thủy Tam Thiên cúi đầu, bi thương nói:

“Một khắc này, cả bầu trời bị nhuộm đỏ.”

Lục Thủy nhăn mày lại, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói, hóa ra lúc Chân Thần biến mất còn có thông báo.

Nhưng đây chỉ là mặt ngoài, Chân Thần rốt cuộc vì sao mà chết, Nhược Thủy Tam Thiên cũng không biết.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment