Nghe thấy tin tức này, Tố Loan và Chưởng môn Thiên Nữ đều sững sờ.
Hóa ra Thần Nữ đại nhân ở bên trong, khó trách lại biết rõ ràng chuyện ở bên trong như vậy.
Thế nhưng các nàng không có nhìn thấy Thần Nữ đại nhân mà.
Thật ra ngẫm lại cũng đúng, Thần Nữ đại nhân tới vô ảnh đi vô tung, nhìn thấy mới có vấn đề.
“Những người khác có biết Thần Nữ đại nhân xuất hiện không?” Tố Loan hỏi.
Nhóm người Nam Bắc Trưởng lão và Tố Nhiễm cùng lắc đầu.
Nghĩ kĩ lại, thời điểm Thần Nữ đại nhân xuất hiện, tất cả mọi người đều đã lâm vào hôn mê.
“Vậy thì đừng rêu rao lung tung, Chưởng môn cảm thấy thế nào?” Tố Loan hỏi Chưởng môn Thiên Nữ.
Chưởng môn Thiên Nữ gật gật đầu:
“Tiền bối Tố Loan nói rất có lý.”
Tố Loan: “...”
Chưởng môn, người bây giờ chính là một Chưởng môn có thực quyền đó, là cái loại nói một thì không thể là hai ấy.
Cho nên không cần bày ra dáng vẻ như bị cướp quyền đó đâu.
--- ---
Lục Thủy không về thẳng Lục gia, mà tìm một cái biệt thự cách nhà ga không xa để ở lại.
Sau khi cất kỹ Mộ Tuyết đi xong, Lục Thủy liền ra ngoài.
“Thiếu gia thật sự không muốn trở về cùng chúng ta sao?” Khô Thụ lão nhân hỏi.
Lục Thủy nhìn Khô Thụ lão nhân, sau đó lắc đầu:
“Không, các ngươi đi về trước đi, báo cho cha ta biết, ta muốn ngồi xe lửa về.”
Khô Thụ lão nhân: “...”
Thương Kiếm đạo nhân cũng bất đắc dĩ, hắn không thể nào hiểu được cách làm này của Thiếu gia.
Nhưng hắn lại không thể không nghe theo, Tộc trưởng không có hạ tử lệnh là phải đem Lục Thủy về, cho nên chỉ có thể như vậy.
“Chân Võ Chân Linh đã tỉnh lại rồi.” Lúc này, Đan Hải lên tiếng.
Hai người kia chỉ là bị hôn mê bình thường, cho nên việc tỉnh lại đương nhiên cũng rất bình thường.
Lại còn đặc biệt được đánh thức bởi một vị Thất giai Nhập Đạo.
“Nếu Chân Võ Chân Linh đã tỉnh lại, vậy các ngươi đi về luôn đi, chúng ta hẳn là sẽ đến vào đêm mai.” Lục Thủy nói
Khô Thụ lão nhân không thể nào từ chối, hắn biết rõ Lục Thủy đáng sợ cỡ nào.
Nếu như Lục Thủy gặp nguy hiểm thật sự, vậy thì kể cả có ba người bọn hắn ở đây cũng chẳng có tác dụng gì.
Nhưng người chủ sự lần này là Thượng Kiếm đạo nhân, hắn chỉ có thể nhìn ý kiến của Thượng Kiếm đạo nhân.
Thượng Kiếm đạo nhân có thể làm sao? Chỉ có thể nói:
“Nếu đã như vậy, vậy chúng ta liền phục mệnh trở về.”
Bọn hắn vốn chỉ đến để xác định an nguy của Lục Thủy, hiện tại đã xác định được, mà tiếp đó cũng không có vấn đề gì, tự nhiên có thể trở về.
Sau đó ba người Thượng Kiếm đạo nhân trực tiếp đạp không rời đi.
Lục Thủy nhìn bọn hắn rời đi.
Không có cảm giác gì.
Lúc này, Chân Võ Chân Linh đi ra.
Bây giờ hai người mới điều chỉnh tốt trạng thái.
Thật ra lúc bọn hắn tỉnh lại, phát hiện ở khu vực lạ lẫm này rất là không quen.
Luôn có cảm giác ngủ một giấc xong, cả thế giới đều thay đổi.
“Thiếu gia, Thiếu nãi nãi...” Chân Linh lập tức muốn hỏi an nguy của Mộ Tuyết, dù sao đây cũng là do nàng phụ trách.
“Đang nghỉ ngơi trong phòng.” Lục Thủy bình tĩnh nói.
Nhưng hắn cảm thấy có thể gọi là Thiếu phu nhân nha, rất dễ nghe.
Đương nhiên, Thiếu nãi nãi cũng được, tùy thôi.
Dù sao cũng đều là vợ hắn.
Đối với những danh xưng này, Mộ Tuyết thích, hắn chắc chắn cũng không ghét, quan trọng là Mộ Tuyết ở đây, với hắn mà nói cũng chỉ là thuận tiện dùng để trêu đùa Mộ Tuyết, không cần phải đi sửa lại làm gì.
“Thiếu gia, chúng ta đột nhiên mất đi ý thức, là do Thiếu gia hạ thủ sao?” Chân Linh nói lên nghi ngờ của nàng.
Chân Võ vừa mới nói với nàng, hắn là bị Thiếu gia đánh ngất.
Cho nên Chân Linh đương nhiên cũng sẽ nghi ngờ.
Nếu như không phải, vậy nàng quả thật là thất trách, từ đầu đến cuối lại không biết có chuyện gì xảy ra.
Nếu như Thiếu nãi nãi có nguy hiểm gì, nàng khó mà thoát tội.
“Một nửa là thế, không cần phải xoắn xuýt về vấn đề này.” Lục Thủy bình tĩnh nói.
Sau đó hắn lại lấy sách ra, ngồi trong sân đọc.
Vẫn là sách luyện thể.
Trong đầu lại phác họa Thiên Địa Trận Văn.
Hắn muốn ở chỗ này chờ Mộ Tuyết tỉnh lại.
Về phần Chân Thần Duy Nhất kia, không biết đã đi đâu rồi, đại khái là trở về rồi đi.
Bụng nó phình lên như thế, không biết đã ăn phải đồ vật gì không tiêu hóa được.
Thật là cái gì cũng nhét vào miệng được.
Đồ vật ác tâm như huyết ảnh cũng nuốt vào.
Sau đó Lục Thủy không nghĩ nhiều nữa, tập trung xem sách.
Chân Linh thì nhẹ nhàng thở ra, xem ra thật sự có liên quan đến Thiếu gia.
Nhưng bọn hắn cũng không hiểu tại sao lại là một nửa, rốt cuộc là như thế nào?
Chỉ có thể nói Thiếu gia cao thâm mạt trắc, bày mưu nghĩ kế.
Không còn chuyện gì khác, Lục Thủy vừa nhìn sách, vừa chờ Mộ Tuyết tỉnh lại.
Nếu như Mộ Tuyết tỉnh lại, hẳn là trước tiên sẽ tìm tới hắn, hắn chỉ cần an tâm ngồi ở đây đọc sách là được, tiện cho Mộ Tuyết tìm
Chạng vạng tối, Lục Thủy ngẩng đầu nhìn trời một chút, thuận miệng nói:
“Đồ vật kêu các ngươi chuẩn bị đã chuẩn bị đến đâu rồi?”
Lúc này chỉ có Chân Võ ở đây, Chân Linh đã đi chuẩn bị đồ ăn.
Lục Thủy không cần, nhưng Mộ Tuyết cần, cho nên đây là phải có, Mộ Tuyết thế nhưng vẫn là người bình thường, mà nàng đã thật lâu rồi chưa ăn gì.
“Đã chuẩn bị thỏa đáng.” Chân Võ nói.
Lục Thủy gật đầu, tốt rồi.
Có điều sao Mộ Tuyết còn chưa tỉnh lại?
Do dự một chút, Lục Thủy định đứng dậy đi xem Mộ Tuyết một chút, đây hoàn toàn không phải là vì muốn nhìn bộ dáng lúc ngủ của Mộ Tuyết, muốn xem xem thân thể Mộ Tuyết có khó chịu ở chỗ nào hay không mà muộn như vậy vẫn chưa tỉnh lại.
...
Lúc này, Mộ Tuyết mở mắt ra, vừa động một chút liền phát hiện thân thể mình đã bị chăn mền che kín, nhưng cũng không nóng.
Sau đó nàng có chút nghi hoặc nhìn bốn phía.
Nàng phát hiện nơi nàng đang nằm là một gian phòng xa lạ, không phải của Lục gia, nàng tưởng là sau khi nàng tỉnh dậy hẳn là sẽ đang ở Lục gia mới đúng.
Nhưng nàng ngủ lâu như vậy chứng tỏ Lục Thủy đã để nàng ở chỗ này.
Cho nên là Lục Thủy ôm nàng đi.
Hắn có động thủ động cước gì với nàng không thế?
Mộ Tuyết nhìn nhìn quần áo của mình một chút, lại nhìn người mình một chút, cuối cùng đi đến tấm gương trước mặt, phát hiện không có bất kỳ dấu hiệu bị chạm qua nào.
Ngay cả ở trên mặt cũng không có.
“Rốt cuộc Lục Thủy có thích ta hay không?” Mộ Tuyết hơi nghi hoặc tự hỏi.
Mà ngay lúc nàng vô ý thức mở miệng tự nói, cửa bỗng mở ra.
Câu nói này vừa dứt thì cửa mở, cho nên người mở cửa hẳn là nghe thấy.
Mộ Tuyết sửng sốt một chút, sau đó cứng ngắc quay đầu lại, nếu như là Đinh Lương thì coi như xong rồi.
Nhưng thật đáng tiếc là không phải, Mộ Tuyết nhìn thấy người mở cửa là một nam nhân.
Là nam nhân nàng quen thuộc nhất đời này.
Đúng vậy, người đứng ở cửa ra vào chính là Lục Thủy.
Lúc này, hai người bốn mắt đối nhau.
Một cảnh này, luôn có cảm giác có chút quen thuộc.
-----
Dịch: MB_Boss