Lục Thủy nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, không nói gì.
Hắn không hiểu, bây giờ Mộ Tuyết chỉ có một bộ quần áo, nàng còn có thể đổi bộ khác được à?
Trừ khi... Ha ha.
Trừ khi nàng định thoát qua đường cửa sổ, giả vờ rằng mình vốn không ở trong phòng.
Đương nhiên, Mộ Tuyết còn chưa đến mức làm như thế.
Sau đó Lục Thủy gõ cửa, Mộ Tuyết cũng tới mở cửa, quần áo của nàng vẫn như vậy, dù sao đây cũng không phải là phòng của nàng.
“Lục Thiếu gia.” Mộ Tuyết nhẹ giọng nói.
Lục Thủy cũng không nhiều lời, mà trước tiên lấy ra một thứ quả gì đó, tiếp đó mới nói:
“Mộ Tiểu thư có đói không?”
Mộ Tuyết nhận lấy, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Không nói gì.
Về chuyện vừa xảy ra kia, chỉ cần nàng không tỏ ra xấu hổ, thì Lục Thủy sẽ nghĩ là mình nghe nhầm.
Hoặc cũng có thể là Lục Thủy căn bản không có nghe thấy, nàng chỉ tự dọa chính mình mà thôi.
Nhưng dù sao hai người cũng là vợ chồng chưa cưới, kể cả có nghe thấy cũng không phải là vấn đề gì lớn đúng không?
Lục Thủy ngược lại không quan tâm lắm đến chuyện này, nếu hắn chủ động nhắc tới trước, vậy tình cảm giữa bọn họ sẽ trực tiếp tăng vọt, này là không thể.
“Mộ Tiểu thư muốn ăn cái gì?” Lục Thủy dẫn đường ở phía trước, mang theo Mộ Tuyết đi ăn cơm chiều.
Hắn không ăn, chỉ thuận tiện ngồi cùng Mộ Tuyết thôi.
“Lục Thiếu gia thì sao?” Mộ Tuyết đi bên cạnh Lục Thủy, nhẹ giọng hỏi.
“Ta muốn ăn món cay Thái, Mộ Tiểu thư có thích ăn cay không?” Lục Thủy hỏi.
“Ở chỗ Đinh Lương có quả Thiên Y Quả Tử, vô cùng cay, Lục Thiếu gia có muốn thử một chút không?” Mộ Tuyết nói.
“...”
“Mộ Tiểu thư tự giữ cho mình ăn đi.” Lục Thủy cực kỳ bình tĩnh trả lời.
Có điên mới đi ăn thứ đồ kia, hắn đương nhiên không thích ăn cay, chỉ cho là Mộ Tuyết sẽ vì mặt mũi mà đồng ý với hắn, sau đó hắn sẽ đả địch 1000 tự tổn 800.
Đáng tiếc.
Cả hai lâm vào trầm mặc.
Một lát sau, Mộ Tuyết lên tiếng hỏi:
“Trước đó, lúc bị vòng xoáy nuốt chửng, Lục Thiếu gia có bị thương không?”
Mặc dù nàng có thể đi qua lúc Lục Thủy gặp nguy hiểm, nhưng không biết Lục Thủy phải trải qua cái gì.
Nói đến đây, Lục Thủy đột nhiên ngừng lại, sau đó quay sang nhìn Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết tự nhiên cũng dừng lại nhìn Lục Thủy.
Bốn mắt thâm tình đối nhau.
Nhìn một hồi xong, Lục Thủy liền xoay người tiếp tục đi.
Mộ Tuyết không hiểu lắm, nhưng vẫn nhanh chóng đuổi theo.
Hai người vai sánh vai, đi rất gần, Mộ Tuyết cảm thấy có chút vui vẻ, nàng càng ngày càng tới gần Lục Thủy.
Mặc dù bây giờ nàng chưa thể vươn tay kéo Lục Thủy đi, nhưng rất nhanh liền có thể.
Lục Thủy tự nhiên cũng cảm giác được khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, nhưng đây là việc không thể nào tránh khỏi.
Hắn cũng có ý định cố ý cách ra xa.
“Mộ Tiểu thư không có việc gì, vậy ta cũng không có việc gì.”
“Vậy nếu như ta có việc gì thì sao?” Mộ Tuyết nhẹ giọng hỏi lại.
“Nếu như Mộ Tiểu thư có việc gì, vậy ta...” Nói đến đây, Lục Thủy nhìn sang Mộ Tuyết một chút, rồi tự tin nói: “Khẳng định cũng không có việc gì.”
“...”
Mộ Tuyết vẻ mặt mong đợi bóp nát phần lõi của trái cây trong tay.
Nàng cảm thấy nếu không phải là ép duyên, thì Lục Thủy chắc chắn sẽ độc thân cả đời.
Nàng muốn đánh Lục Thủy, dù hắn có dỗ ngon dỗ ngọt nàng cũng sẽ không nghe, đều là gạt người.
Nàng đã nhìn thấy tất cả.
Lục Thủy cảm thấy da đầu mình có chút tê dại, trong nháy mắt vừa rồi, hắn cảm nhận được phần lõi của trái cây kia bị vỡ nát.
Tiếp theo có phải là đến hắn hay không?
--- ---
Sáng sớm hôm sau, nhóm người Lục Thủy an vị trên xe lửa trở về Lục gia.
Bởi vì cả đêm hôm qua Đông Phương Trà Trà cứ xoắn xuýt mãi chuyện mặt nàng sưng lên, cho nên vừa ngồi lên xe đã không nhịn được mà ngủ.
Một mình nàng đã chiếm mất hai chỗ ngồi, cho nên Mộ Tuyết đương nhiên ngồi cạnh Lục Thủy.
Mà Mộ Tuyết vì hôm qua đã ngủ quá nhiều, đến ban đêm liền không ngủ được, dẫn đến lúc lên xe lửa đi được nửa đường thì ngủ thiếp đi trên vai Lục Thủy.
Lục Thủy nhìn khuôn mặt Mộ Tuyết dựa trên vai mình, trong lòng có chút bất đắc dĩ, thật ra dựa lên vai ngủ như thế hoàn toàn không dễ chịu chút nào.
Nhưng cũng là một chuyện vui.
Sau khi Mộ Tuyết ngủ thiếp đi, Lục Thủy nhìn về phía hai người Chân Võ nói:
“Tìm chăn lông tới đây.”
Chăn lông?
Hương Dụ ngồi một bên có chút ngoài ý muốn, tu chân giả ai lại mang chăn lông theo làm gì?
Đinh Lương vốn định mở miệng nói mình có áo choàng, nhưng Chân Võ đã trực tiếp lấy một cái chăn lông ra đưa tới.
Đinh Lương: “...”
Hương Dụ: “...”
Lục Thủy không nói gì, nhận lấy chăn lông nhẹ nhàng choàng lên người Mộ Tuyết.
Hương Dụ lúc này cũng nghĩ đến giúp Tiểu thư nhà nàng đắp một cái lên.
Trước đó không đắp hoàn toàn là bởi vì tu vi Tiểu thư nhà nàng rất cao, không có chuyện bị cảm lạnh được.
Sau đó Hương Dụ nhìn về phía Chân Võ Chân Linh, lúc này, Chân Linh lại lấy ra thêm một cái chăn lông.
Hương Dụ: “...”
Đinh Lương ở một bên cảm thấy mình có phải cũng nên mang theo mấy vật như thế này hay không?
Nhưng Chân Võ Chân Linh thật quá chu toàn rồi, đến giá nướng cũng mang theo.
Kể cả que để xiên thức ăn cũng có.
Thật không dám tưởng tượng.
Bởi vì có Mộ Tuyết đang dựa vào, Lục Thủy chỉ có thể ngồi bất động, ngay cả phác họa Thiên Địa Trận Văn trong đầu cũng không dám.
Ai biết Mộ Tuyết có thể phát giác được hay không, dù sao nàng cũng đang tựa ngay trên thân hắn.
Lục Thủy chỉ yên lặng ngồi ở đó, thỉnh thoảng quay sang nhìn Mộ Tuyết, phong cảnh ngoài kia tuy đẹp, cũng không đẹp bằng gương mặt trên vai hắn này.
Với hắn mà nói, Mộ Tuyết là nguồn gốc của mọi vẻ đẹp.
Hồi lâu sau, Đông Phương Trà Trà đột nhiên động một chút, tiếp đó bịch một tiếng, lăn từ trên ghế xuống đất.
“Ai nha.”
“Đau.”
Kêu xong, Đông Phương Trà Trà mới từ dưới đất bò dậy, rất nhanh sau đó liền nhìn thấy Lục Thủy và Mộ Tuyết.
Nàng có chút bất ngờ:
“Biểu đệ Lục Thủy, người và chị dâu ngủ với nhau sao?”
Đông Phương Trà Trà không để ý chút nào về việc mình vừa ngã sấp xuống đất, dù sao nàng cũng rất hay té.
Nghe được câu nói của Đông Phương Tra Tra, thần sắc Lục Thủy vẫn không chút thay đổi nào.
Hắn vẫy vẫy tay nói khẽ:
“Tới gần đây.”
Đông Phương Trà Trà không hiểu lắm nhưng vẫn tới gần Lục Thủy, nàng có cảm giác biểu đệ Lục Thủy muốn nói với nàng bí mật gì đó.
Mà khi Đông Phương Trà Trà vừa đến gần, Lục Thủy liền vươn ra một bàn tay.
Sau đó búng nhẹ một cái.
Ah, Đông Phương Trà Trà bay thẳng ra ngoài, sau đó ngã xuống dưới sàn xe, nơi nàng ngã xuống kém chút thì sập.
“Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, nhớ ngủ nhiều nói ít.” Lục Thủy bình tĩnh nói.
Bọn người Chân Võ thì hoang mang nhìn một màn này.
Đương nhiên, lời nói kia của Trà Trà Tiểu thư, cho bọn hắn thêm mấy lá gan bọn hắn cũng không dám nói ra miệng.
-----
Dịch: MB_Boss