Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 401 - Chương 401: Nói Chàng Thích Ta

Chương 401: Nói Chàng Thích Ta Chương 401: Nói Chàng Thích Ta

Ban đêm.

Lục gia đã gần ngay trước mắt.

Lúc này, Mộ Tuyết đứng lên.

Nàng không ngồi ở bên cạnh Lục Thủy nữa, mà chuyển sang ngồi cạnh Đông Phương Trà Trà, giúp Trà Trà xức thuốc.

Trên mặt nàng còn có vết sưng.

Mộ Tuyết vừa xức thuốc vừa không khỏi cảm khái, Lục Thủy ra tay cũng thật nặng.

Trà Trà cũng thế, thông minh không đủ còn đi chọc Lục Thủy làm gì, Lục Thủy thế nhân đã sắp tam giai thể tu rồi.

Mặc dù cảnh giới không tới tam giai, nhưng không có nghĩa là không thể đánh với tam giai.

Lục Thủy nhìn như không có gì, sau đặt ánh mắt ở ngoài cửa sổ.

Trời tối, thời tiết cũng không tệ.

“Sắp đến rồi.” Lục Thủy bình tĩnh nói.

Mộ Tuyết gật gật đầu, nàng cũng đã giúp Đông Phương Trà Trà bôi thuốc xong.

“Tu vi của biểu đệ Lục Thủy là bao nhiêu?” Đông Phương Trà Trà đột nhiên tò mò hỏi.

“2.1.” Lục Thủy bình tĩnh trả lời.

Hương Dụ ngồi một bên thì thở dài, Trà Trà Tiểu thư đã tam giai mà vẫn bị Lục Thiếu gia là nhị giai đánh, nàng cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Mộ Tuyết cảm thấy Trà Trà có thể sẽ bị đả kích.

Mà Đông Phương Trà Trà lại gật gật đầu nói:

“Xem ra biểu đệ Lục Thủy đã thừa nhận ta là tỷ tỷ của hắn.”

Lục Thủy: “...”

Mộ Tuyết: “...”

Những người khác: “...”

Lục Thủy nhìn Đông Phương Tra Tra, không nói lời nào.

Bầu không khí xung quanh trầm xuống.

“Đoàn tàu sắp vào trạm tiểu trấn Thu Vân, xin mời...”

Lúc này, âm thanh báo hiệu đến trạm vang lên, Lục Thủy cũng thu hồi lại ánh mắt.

Hắn đứng lên nói:

“Xuống xe đi.”

Về phần Đông Phương Tra Tra, có cơ hội liền đưa nàng vào bệnh viện đi.

Bây giờ không phải là lúc so đo.

Mộ Tuyết cũng đứng dậy, cùng Lục Thủy xuống xe, chuyện vừa rồi của Trà Trà nàng tự nhiên không lo lắng.

Trà Trà vẫn rất đáng yêu.

Như lần này, Trà Trà còn để cho nàng dựa lên người Lục Thủy ngủ gần nửa ngày, rất khiến cho người ta vui vẻ.

Rất nhanh sau đó bọn hắn liền ra khỏi nhà ga, nhưng đường đi lại bị ngăn lại.

Ở đó có dán một thông báo, trên đó viết phía trước đang sửa chữa, vui lòng đi đường vòng.

Lục Thủy nhìn thấy, lập tức nói:

“Chân Võ, dẫn đường.”

Sau đó Chân Võ liền đi phía trước dẫn đường, Mộ Tuyết tự nhiên là đi theo Lục Thủy.

Mặc dù nàng biết có khá nhiều đường có thể đi đến Lục gia, nhưng đi như thế nào, nàng không thèm để ý.

Rất nhanh sau đó, Mộ Tuyết lại có chút ngoài ý muốn, bởi vì đây không phải đường đến Lục gia.

“Lục Thiếu gia, chúng ta đang đi đâu đây?”

Lục Thủy không lập tức trả lời, mà đi tiếp một hồi, sau đó ngừng lại, lúc này, hắn và Mộ Tuyết đang đứng ở trên một ngọn núi nhỏ.

Chân Võ đã yên lặng lui đi, mấy người Đông Phương Trà Trà cũng không thấy đâu.

Lục Thủy nhìn lên bầu trời đen như mực, nói:

“Mộ Tiểu thư, nhìn sang bên kia đi.”

Mộ Tuyết nghi hoặc nhìn theo.

Nhưng thứ nàng nhìn thấy cũng chỉ có bầu trời đêm cùng vài ánh sao lấp lánh, bầu trời đêm nay cũng không tính là đẹp.

Nơi này cũng không phải là góc độ tốt nhất.

Mà vừa lúc Mộ Tuyết đang định mở miệng hỏi, nàng lại nhìn thấy phía dưới kia xuất hiện một quầng sáng nhạt, tiếp đó, hơn chục tia sáng từ phía dưới vụt lên.

Giống như sao băng vụt về phía chân trời vậy.

Đùng.

Pháo hoa nở rộ, chiếm lấy toàn bộ bầu trời đêm trước mắt, chiếu sáng tứ phương.

Mộ Tuyết ngây ngẩn cả người.

Cho nên Lục Thủy không đi thẳng về, lúc đến lại đúng vào buổi tối, ngay lúc đường đang sửa, đều là do đã sắp xếp trước?

Mộ Tuyết quay đầu nhìn sang Lục Thủy, Lục Thủy cũng đang nhìn nàng.

Mộ Tuyết há to miệng.

Đùng!!!

Âm thanh của Mộ Tuyết trực tiếp bị tiếng pháo hoa bao trùm.

Mộ Tuyết không tiếp tục mở miệng nữa, chỉ đứng ở bên cạnh Lục Thủy nhìn lên pháo hoa đang nở rộ trong đêm đen.

Một lát sau, Lục Thủy động tay một chút, một trận pháp nhỏ lập tức xuất hiện, bao trùm hai người, là một loại trận pháp làm chậm lại âm thanh.

Hắn không muốn phải gân cổ lên mà nói chuyện trong mấy tiếng đùng đùng như thế này.

“Đây là lễ vật trước đó đã đồng ý với Mộ Tiểu thư, cũng là...” Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, đợi đến khi Mộ Tuyết cũng quay sang nhìn lại hắn, mới tiếp tục nói:

“Cũng là vì hoan nghênh Mộ Tiểu thư.”

Trước đó, vào lần đầu tiên xem pháo hoa ở Mộ gia, hắn hình như cũng nói một câu như vậy, có thể là hoan nghênh Mộ Tiểu thư về nhà hay gì đó, vẻ mặt khi đó của Mộ Tuyết hắn vẫn còn nhớ rõ.

Cho nên, người khác có hoan nghênh hay không không quan trọng, hắn, Lục Thủy, hoan nghênh nàng.

Chỉ cần là việc hắn có thể làm được, hắn đều sẽ mang đến cho Mộ Tuyết.

“Hi vọng Mộ Tiểu thư thích món quà này.” Lục Thủy nói.

Nghe thấy lời nói của Lục Thủy, Mộ Tuyết suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, hốc mắt nàng cũng đỏ lên.

“Ta thích chàng!” ngừng một chút, Mộ Tuyết lại nói thêm:

“Tặng quà.”

Lục Thủy lập tức ngây ngẩn cả người, cuối cùng bình tĩnh nói:

“Ta cũng thế.”

Sau đó hai người cứ như vậy đứng chung một chỗ, nhìn những bông hoa rực rỡ trên bầu trời, bừng nở đến động lòng người.

...

Lục gia.

Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm cùng nhìn pháo hoa ở phía xa, nhìn đến say sưa ngon lành.

“Chàng nói xem con trai chúng ta học được cái này ở đâu? Lại còn biết dùng cách này dỗ dành Tiểu Mộ Tuyết.” Đông Phương Lê Âm vừa cười vừa nói.

Bọn hắn tự nhiên biết pháo hoa ở đâu ra, cũng biết pháo hoa này là bắn vì ai.

Lúc trước khi biết con trai muốn ngồi xe lửa trở về, hai người còn có chút tức giận.

Nhưng đến lúc tiểu trấn Thu Vân muốn bắn pháo hoa xong, hai người mới hiểu tại sao con trai của mình lại muốn ngồi xe lửa về.

Nếu như về thẳng, vậy sẽ phá hỏng bố trí của con trai bọn họ, loại cơ hội như này mà bỏ lỡ, thì không biết bao giờ mới có lần sau.

Lục Cổ không trả lời vấn đề này, mà cúi đầu nói với Đông Phương Lê Âm đang ở trong ngực mình:

“Qua mấy ngày nữa, xem xem nếu thân thể nàng không có bất cứ vấn đề gì, chúng ta đi một chuyến đến Xảo Vân tông đi.”

Con trai của hắn học được kỹ năng này ở đây, hắn không cần đoán cũng biết.

Con trai một khi thích một ai đó, và khi cô gái đó ở bên cạnh mình, thì tự nhiên sẽ hiểu được, tự nhiên sẽ học được.

Đây là thiên phú của tất cả mọi người, nhưng muốn mở ra thì còn tùy cơ hội.

“Tại sao lại đi Xảo Vân tông?” Đông Phương Lê m hiếu kỳ hỏi.

Lục Cổ xoa xoa đầu Đông Phương Lê m, thuận tiện vuốt lại tóc cho Đông Phương Lê Âm, tiếp đó nói:

“Bởi vì có quần áo mà nàng thích rồi, ta dẫn nàng đi mua.”

Đông Phương Lê Âm dựa vào trong ngực Lục Cổ, sau đó ngửa đầu nhìn chồng mình, cười nói:

“Tộc trưởng đại nhân.”

Lục Cổ: “Ừm?”

“Ta thích chàng.”

“Ừm.”

“Nhanh lên, chàng cũng nói đi.”

“Tuổi cũng cao rồi.”

“Nhanh lên nhanh lên, mau nói chàng yêu ta đi.”

“Không phải ta cũng thích nàng sao?”

“Hừ, ta cũng thích chàng.”

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment