Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 402 - Chương 402: Gặp Nhị Trưởng Lão

Chương 402: Gặp Nhị Trưởng Lão Chương 402: Gặp Nhị Trưởng Lão

“Phù! Kết thúc mỹ mãn, không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.” An Ngữ nhẹ nhàng thở phào.

Phải biết rằng vị trí và thời gian bắn pháo hoa, còn cả những sắp xếp trước đó, tất cả đều là do nàng phụ trách.

Chỉ cần có chút vấn đề, thì sẽ dẫn đến thất bại.

Chuyện này là Thiếu gia tự mình giao phó, nếu không làm tốt, vậy liền xong đời rồi.

“Đây là vì muốn dỗ Mộ Tiểu thư vui vẻ sao? Thiếu gia rất thích Mộ Tiểu thư nha.” Vũ Quý vừa cười vừa nói.

“Mộ TIểu thư quả thật nhìn rất đẹp, dáng người cũng rất tốt.” Hoa Quý gật đầu nói.

“Mặc dù Thiếu gia không thể hiện ra ngoài, nhưng kể cả lúc hai người ăn điểm tâm, chúng ta cũng cảm nhận được.” Tuyết Quý cũng gật đầu.

Ba tỷ muội các nàng đã nhìn thấy Mộ Tuyết và Lục Thủy rất nhiều lần.

Tự nhiên có hiểu biết.

“Nghe Chân Võ Chân Linh nói, năm sau Thiếu gia sẽ có đại hôn, khi đó chắc chắn sẽ rất náo nhiệt đúng không? Nhưng chúng ta hẳn là sẽ lại phải bận rộn.” An Ngữ tươi cười nói, không có chút lo lắng nào.

Hoa Vũ Tuyết Quý cũng gật gật đầu.

Các nàng vốn dựa vào Lục gia, Lục gia có đại sự, các nàng bận rộn là chuyện rất bình thường.

Lúc này, Cẩu Tử đang nhìn lên bầu trời gặm đùi gà:

“Thứ đồ gì đây? Nhân loại thích mấy thứ này sao?”

“Nghe tiên tử nha sĩ nói là do tiểu huynh đệ Lục Thủy bảo người ta thả.” Đau Răng ngồi dưới đất, nhìn lên không trung giải thích.

Bọn hắn đã quay trở lại cuộc sống trước đây, đồ vật tìm được đều đã giao cho nha sĩ Nhàn Cẩm, xem như giao một phần mười tiền thuốc men, sau này bọn hắn còn phải ra ngoài thêm mấy lần.

Nhưng bọn hắn cũng không để ý, đối với Đau Răng Tiên Nhân mà nói, thời gian hắn không thiếu, còn đối với Cẩu Tử mà nói, nó có thể ra ngoài chơi đùa nghịch ngợm.

Sau khi nghe Đau Răng Tiên Nhân nói xong câu này, sắc mặt Cẩu Tử lập tức nghiêm túc lên:

“Quả nhiên, tự hỏi cảnh đẹp thế gian là do ai làm ra, hóa ra là Cẩu gia.

Thật sự là đẹp đến khảm tâm chó.”

Đau Răng Tiên Nhân cũng không thèm để ý.

Hắn cảm thấy rất bình thường.

Lúc ở Độ Thiên lĩnh, khi gặp qua tiểu huynh đệ Lục Thủy, quả thật cũng có chút khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi.

Khó trách chỉ thuận miệng nói vài câu cũng có thể chỉ dẫn hắn phương hướng chính xác.

Thạch Đầu Nhân vẫn còn đang canh giữ ở cửa tiệm của Hoa Vũ Tuyết Quý, đây là công việc của hắn, tuyệt đối không thể tự ý rời khỏi vị trí.

Thương thế của hắn cũng đã gần như khôi phục.

A Mãn thì đang âm thầm làm việc ở Linh Dược viên, hắn không biết đây là đâu, chỉ biết bây giờ mình có công việc, có chỗ ở, còn có thu nhập.

Đến lúc đó, hắn ta sẽ có khả năng nuôi được đứa nhỏ kia.

“A Mãn, trời đã khuya rồi, về nghỉ ngơi đi, mấy việc tiếp theo không thích hợp để làm trong đêm khuya thế này.” Có người nói.

“Được rồi.” A Mãn lập tức đáp.

Chờ A Mãn rời đi xong, có người hiếu kỳ lên tiếng:

“Hắn làm thế nào mà vào được Linh Dược viên làm việc thế? Tu vi mới nhất giai, hơn nữa còn mù.”

“Nghe nói là do Thiếu gia sắp xếp, nhưng ngươi đừng nói ra, A Mãn mặc dù mù, nhưng làm việc cần cù chăm chỉ, chưa từng để xảy ra sai lầm gì.

Ở một số phương diện thậm chí còn tốt hơn so với ta và ngươi, người ta xác thật ưu tú.”

“Ta cũng không mù không ngốc, đương nhiên nhìn ra được, chỉ là có chút tò mò mà thôi.”

“Được rồi, đừng thảo luận nữa, cẩn thận bị nghe được. Có điều A Mãn cấy ghép linh dược rất lợi hại, nếu muốn ra ngoài cấy ghép linh dược, có thể mang A Mãn theo.”

“Thế nhưng hắn mới nhất giai, không phải rất nguy hiểm sao?”

“Cũng không phải không có ai bảo hộ, chỉ cần không gặp vấn đề quá lớn là được, bình thường thì vấn đề đều không lớn.”

Sau đó còn cãi lộn thêm vài câu.

Khô Thụ lão nhân ở phía xa nhìn, có chút tò mò:

‘Thiếu gia mang người về, mới là nhất giai?’

Hắn không quá tin tưởng, nhưng cũng không để ý.

Từ trên xuống dưới Lục gia đều biết Thiếu gia đặc biệt, đi cùng hắn đại khái chỉ có Chân Võ Chân Linh.

Hắn rất chờ mong ngày Thiếu gia bại lộ.

Tam Trưởng lão nhất định có thể đứng trên đại điện ngửa mặt lên trời cười thật lâu.

--- ---

Lục Thủy và Mộ Tuyết đi trên đường núi.

Sau khi ngắm pháo hoa xong, hai người tự nhiên cần phải trở về, đã trễ như vậy rồi, nên về nghỉ ngơi.

Về phần Mộ Tuyết đêm nay có thể ngủ hay không, lại là chuyện khác.

Mộ Tuyết đi bên cạnh Lục Thủy, trong lòng tràn ngập vui vẻ, nàng không có ý định nói quá nhiều.

Nàng lo lắng chút vui vẻ này sẽ bị Lục Thủy phá vỡ.

Đi được nửa đường, hai người nhìn thấy phía trước có ánh sáng, cái này khiến cho bọn hắn có chút bất ngờ.

“Mộ Tiểu thư có mệt không?” Lục Thủy đột nhiên hỏi.

Mộ Tuyết lắc đầu, sau đó vuốt vuốt lại phần tóc bên tai, nói:

“Hôm nay đã ngủ khá nhiều rồi, không buồn ngủ lắm.

Lục Thiếu gia thì sao?”

“Ta không ngủ cũng không có vấn đề gì, nếu Mộ Tiểu thư không mệt, vậy chúng ta đi qua bên kia nhìn một chút, xem xem tình huống bên đó như thế nào.” Lục Thủy nói.

Không có khả năng là nguy hiểm gì, cho nên hẳn là do có người làm cái gì ở bên đó.

Đêm hôm khuya khoắt như này, thật khiến người ta tò mò.

Mộ Tuyết không có ý kiến, như vậy nàng cũng có thể ở chung với Lục Thủy thêm một lúc nữa.

Lục Thủy cũng nghĩ như vậy nhỉ?

Không bao lâu sau, Lục Thủy và Mộ Tuyết đã đi tới nơi phát ra ánh sáng kia.

Hai người nhìn thấy có một cô bé đang đứng dưới một gốc cây ăn quả, rướn người lên định hái trái cây.

Nhưng cành cây có chút cao, vóc dáng cô bé lại hơi thấp, dù sao nhìn thì cũng mới chỉ mười mấy tuổi.

Cô bé buộc tóc, mặc áo khoác màu trắng, ngẩng đầu nhìn lên trái cây trên cành.

Vừa định hái trái cây, cô bé lại cảm giác được sự hiện diện của hai người Lục Thủy, liền quay đầu nhìn sang.

Lục Thủy thấy đối phương quay lại xong, tự nhiên cũng nhận ra đối phương là ai.

Tiếp đó, hắn tiến lên phía trước, nói:

“Đêm hôm khuya khoắt, không thích hợp hái trái cây lắm thì phải?”

“Quả vào đêm, chỉ đêm mới có thể hái.

Nghe nói ngươi đã hủy Mộ gia.” Nhị Trưởng lão bình tĩnh nói.

Lục Thủy đi tới bên cạnh Nhị Trưởng lão, sau đó hái trái cây kia xuống, đưa cho Nhị Trưởng lão rồi nói:

“Thực lực của ta, mọi người đều biết.”

Lúc này Mộ Tuyết cũng đi tới bên gốc cây, nàng cũng hái xuống một quả đưa cho Nhị Trưởng lão, nàng thật ra còn muốn thuận tay bóp mặt Nhị Trưởng lão một chút.

Nhị Trưởng lão không để ý đến Lục Thủy mà quay sang Mộ Tuyết, nói:

“Tay.”

Mộ Tuyết ngoan ngoãn đưa tay ra.

Trong lúc giúp Mộ Tuyết bắt mạch, Nhị Trưởng lão mới nói với Lục Thủy:

“Như vậy không phải là ngươi?”

Lục Thủy gật đầu, xong lại lắc đầu nói:

“Là ai không quan trọng, là ta là tốt nhất, Lục gia không thể không nhúng tay vào, nếu không sẽ làm chậm trễ đại hôn.

Trưởng bối trong tộc có lẽ còn ước gì người đó là ta, bỗng nhiên lại có lí do can thiệp vào, ngăn Mộ gia trì hoãn đại hôn.”

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment