Mộ Tuyết nghe vậy, cảm thấy có chút xấu hổ, loại chuyện như thành hôn này, nữ nhân nghe được đều sẽ cảm thấy thẹn thùng.
Lại còn là chuyện Lục gia gấp gáp muốn cho Lục Thủy lấy nàng làm vợ đến cỡ nào, nàng thật sự không nghe nổi nữa.
“Nghe nói các ngươi đi vào không gian Nhược Thủy?” Nhị Trưởng lão vẫn đang bắt mạch cho Mộ Tuyết, hỏi.
“Vẫn đi ra bình an.” Lục Thủy đáp.
Nhị Trưởng lão buông tay Mộ Tuyết ra, sau đó lại nói với Lục Thủy:
“Tay.”
Lục Thủy không chần chờ, lập tức vươn tay.
Vừa giúp Lục Thủy bắt mạch, Nhị Trưởng lão vừa nói:
“Xem ra vận khí của các ngươi cũng không tệ.”
Nói xong, Nhị Trưởng lão liền thu tay lại, đối với Lục Thủy, nàng chỉ là nhìn qua một chút.
Lúc này, Lục Thủy lại tiếp tục vươn tay hái trái cây, lúc tay chạm đến quả thì đột nhiên tò mò hói:
“Nếu như ta cầm trái cây này, sau đó giơ cao tay lên, thì lấy chiều cao của ngài, nhảy lên liệu có thể chạm tới không?
Có muốn thử một chút không?”
Nhị Trưởng lão ngẩng đầu nhìn Lục Thủy, vẻ mặt bình tĩnh.
Ánh mắt nàng không gợn sóng, không chút cảm xúc.
Lục Thủy nhìn Nhị Trưởng lão, phát hiện Nhị Trưởng lão hoàn toàn không có ý định thử.
“Sáng mai đi gặp Tam Trưởng lão, hắn có chuyện muốn nói với ngươi.” Nhị Trưởng lão dặn dò một câu, sau đó quay người rời đi.
Bước lên một bước liền biến mất.
...
Khi Nhị Trưởng lão xuất hiện lần nữa thì đã ở trong quảng trường Lục gia, Lục Cổ và Đông Phương Lê m đang trên đường trở về.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Nhị Trưởng lão, Lục Cổ ngây người.
Hôm nay con của hắn trở về.
Mồ hôi lạnh chảy xuống.
“Nhị Trưởng lão sao lại tới đây?” Đông Phương Lê m hỏi.
Nàng tự nhiên cũng nghĩ đến.
Nhưng chắc cũng không đến mức đó, con trai nàng không phải vẫn còn đang ở cùng với Mộ Tuyết sao?
Nhị Trưởng lão đi đến bên cạnh Lục Thủy, đưa cho Lục Cổ một quả vừa hái từ trên cây xuống, nói:
“Cầm cái này giơ lên.”
Toàn lưng Lục Cổ đã ướt đẫm, nhưng vẫn nghe lời cầm trái cây giơ lên.
“Nếu như ta cầm trái cây này, sau đó giơ cao tay lên, thì lấy chiều cao của ngài, nhảy lên liệu có thể chạm tới không? Lặp lại đi.”
Lục Cổ vẻ mặt hoảng sợ:
“Nhị Trưởng lão...”
Ầm!!!
Phía Lục gia vang lên một tiếng nổ thật lớn.
“Nói cho Lục Thủy biết, chạm đến.” Nhị Trưởng lão ngồi xuống cầm lấy trái cây trong tay Lục Cổ, quay người rời đi.
...
Rất nhanh sau đó, Nhị Trưởng lão đã trở về chỗ ở của nàng, nàng đem mấy trái cây kia cất kỹ, tiếp đó lâm vào trầm tư.
Chuyện nàng để ý là chuyện bắt mạch cho Lục Thủy và Mộ Tuyết vừa rồi.
“Hai người kia đều không bị thương, mà khí tức cũng không có chút vấn đề nào.
Đây cũng không phải là vận khí tốt.”
“Lục Thủy đối mặt với giếng trời, đối mặt với không gian Nhược Thủy, vậy mà một chút vấn đề cũng không có, nhiều lắm cũng chỉ là chút vết thương ngoài da.
Những người từ Độ Thiên lĩnh trở về kia cũng không có dễ dàng như vậy.”
“Mà càng kỳ lạ hơn là Mộ Tuyết, là một người bình thường, thế mà ngay cả khí tức cũng không có chút ảnh hưởng nào.
Thật sự là kỳ quái.”
“Tất cả đều là bởi vì đứa nhỏ Mộ Tuyết kia sao?”
Nhị Trưởng lão ngồi xuống, cầm linh dược lên sắp xếp.
“Nhưng cũng có thể là do ta nghĩ nhiều, hoặc là có người vừa lúc ở đó chiếu cố hai đứa.
Dù sao thì trong số những người đi vào không gian Nhược Thủy cũng không có ai gặp bất trắc gì.”
Nghĩ đến đây, Nhị Trưởng lão liền đưa mắt nhìn về phía Phong Sương Hà.
...
Sáng sớm hôm sau.
Lục Thủy ngồi trong đình lật lật quyển sách trên tay.
Thời gian này đối với hắn mà nói là vô cùng quý giá.
Mộ Tuyết ở Lục gia, thời gian hắn có thể đọc sách càng ngày càng ít, phần lớn thời gian đều dùng để ở cùng với Mộ Tuyết, cho nên nhất định phải nắm chặt khoảng thời gian sáng sớm như này để phác họa Thiên Địa Trận Văn.
Chim dậy sớm bắt được sâu, rất có đạo lý.
Lục Thủy vừa ăn xem sách, vừa ăn sáng.
Bữa sáng là do thị nữ mang đến, là thị nữ nào, Lục Thủy không để ý.
Đại khái là thị nữ của mẹ hắn.
Lục gia cũng chỉ có một thị nữ như vậy, chắc thế.
Đáng nhắc tới chính là, đây là bữa sáng mẹ hắn tự làm.
Khó ăn thì vẫn khó ăn, nhưng lực chú ý của hắn bây giờ đều đang đặt ở trên Thiên Địa Trận Văn.
Một hồi lâu sau, ánh nắng chói chang chiếu xuống, Lục Thủy ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện nắng hôm nay thật nóng, giống như muốn nói rằng lửa giận của Tam Trưởng lão sắp đốt tới người hắn rồi vậy.
Lục Thủy khép sách lại.
Lúc này Tam Trưởng lão hẳn là đang ở trên đại điện, đến lúc qua đó rồi.
Nghĩ như vậy, Lục Thủy liền đứng dậy đi về phía đại điện.
Về phần cha mẹ hắn bên kia, tối hôm qua hình như đã xảy ra chút chuyện gì đó, thân thể cha hắn không được tốt, có lẽ sau một khoảng thời gian nữa hắn sẽ qua sau.
Không bao lâu sau, Lục Thủy đã đi tới đại điện, sau khi đi vào, thứ Lục Thủy nhìn thấy đương nhiên là gương mặt muốn đòi nợ 50 triệu kia của Tam Trưởng lão.
Ah, mới 50 triệu, xem ra vì hắn đến muộn nên đã tiêu tan bớt.
“Tam Trưởng lão.” Lục Thủy cung kính gọi.
Tam Trưởng lão nhìn Lục Thủy, không nói một lời.
Lục Thủy ở phía dưới yên lặng chờ đợi.
“Ngươi biết sai chưa?” Tam Trưởng lão đột nhiên mở miệng hỏi.
Lục Thủy một mặt mờ mịt, nói thật, hắn cũng không biết mình sai ở chỗ nào.
Chuyện của Mộ gia không liên quan gì tới hắn.
“Tam Trưởng lão muốn nói tới chuyện nào?” Lục Thủy hỏi.
“Ngươi ngay cả mình sai ở đâu cũng không biết sao?” Giọng nói của Tam Trưởng lão nghiêm nghị lên.
Không nói rõ thì làm sao ta biết được?
Lục Thủy rất muốn bỏ thẳng về, nhưng rất khó nói có thể bị phạt hay không.
Hắn cũng không muốn vào Phong Sương Hà.
Người lớn nói ngươi sai, ngụy biện có hữu dụng không?
Lục Thủy nhất thời không nói gì.
Tam Trưởng lão hơi ngả người ra phía sau, nói:
“Chuyện của Mộ gia tính trên đầu ngươi, tổn thất là do ngươi gánh chịu, làm như vậy ngươi có phục không?”
Ta gánh chịu có khác gì Lục gia gánh chịu sao? Lục Thủy cảm thấy bất đắc dĩ.
Nhưng hắn không có ý định phản bác, nguyên nhân của chuyện này, đến cuối cùng vẫn sẽ bị kết luận là bởi vì hắn quá phế.
Nếu không phải hắn phế, thì trong tộc làm sao lại vội vã để hắn thành hôn thế được? Nếu không phải vội vã để hắn thành hôn, làm sao lại có thể trực tiếp chịu trách nhiệm cho tổn thất của Mộ gia?
Phế cũng coi như xong, lại còn không biết tự hiểu lấy mình, đã lớn như vậy mà vẫn còn chuunibyou như thế.
Tóm lại đều là lỗi của hắn.
Cho nên Lục Thủy trực tiếp gật đầu thừa nhận:
“Phục.”
“Ồ?” Tam Trưởng lão hơi kinh ngạc, trong dự đoán của hắn, Lục Thủy chắc chắn sẽ bao biện giải vây cho chính mình:
“Cũng thông minh lên không ít.”
Tam Trưởng lão có thể cảm giác được, Lục Thủy quả thật có chút thay đổi, có điều những thay đổi này đều bắt đầu từ sau khi nhìn thấy Mộ Tuyết.
Tốt thì vẫn tốt, nhưng vẫn là khiến cho người ta cảm thấy không có chút tiền đồ nào.
Vì một nữ nhân mà phấn đấu, cũng chỉ có chút tiền đồ như vậy.
-----
Dịch: MB_Boss