Hắn không sử dụng sức mạnh tứ giai.
Sức mạnh thể thuật cũng ở phạm vi cao nhất mà nhị giai tiếp nhận được.
Bởi vì hắn không trực tiếp chuyển tu thể thuật, cho nên thể thuật cấp bậc tam giai, đối với hắn đã là cực hạn.
Muốn tăng lên, vậy tu vi nhất định phải tăng lên.
Đương nhiên, giờ thể thuật của hắn đã ở tam giai.
Đó là vấn đề chủ thứ, không biến thể thuật thành chủ, thì không thể tiếp tục tăng lên.
Nhưng đây chỉ là mặt ngoài, tu vi thật sự của Lục Thủy là 4.3, thể thuật tạm thời không theo kịp.
Lấy tốc độ tiến giai của hắn, đại khái không có cơ hội bắt kịp được.
Dù sao hắn mới chỉ tu thể thuật nửa năm, chỉ có thể trách cha mẹ hắn, đánh gãy mất trụ cột khổ tu của con trai mình.
Ầm!!!
Nắm đấm của Lục Thủy đập thẳng vào công kích của Độc Giác Ngưu.
Lực lượng thuần túy bùng nổ, khiến Lục Thủy lùi về phía sau một khoảng.
Nghé con cũng bị đẩy lui xuống.
Lục Thủy nhìn nắm đấm của mình một chút, phát hiện có hơi đỏ lên.
Đối thủ mạnh đây.
Nghé con lắc lắc cái đầu, sau đó tiếp tục tấn công.
Lục Thủy không khinh thường, lần này vận dụng toàn lực, hôm nay con nghé con này chính là bao cát của hắn.
Đùng!
Ầm ầm!
Rầm rầm rầm!
Lục Thủy không ngừng công kích, liên tục tung ra nắm đấm.
Mà mỗi một nắm đấm tung ra đều mạnh hơn trước đó.
Sức mạnh công kích cường đại lan rộng, khiến nước trong Thượng Hà ở gần đó nổi lên từng đợt sóng nhỏ.
Trận chiến này đánh thật lâu, cho đến tận giữa trưa, Lục Thủy mới ngừng lại.
Lúc này, con Tiểu Ngưu kia đã ngã trên mặt đất.
Toàn thân nó đều là vết nắm tay, nhìn như đã cạn kiệt sức lực, nó bây giờ rất kinh ngạc, tên nhân loại này sao lại giống như trâu vậy, đánh lâu như thế mà vẫn còn có thể đứng đấy.
Lục Thủy thở ra một hơi, hắn phát hiện con trâu này chịu đòn rất tốt, trên người hắn bây giờ đã có thêm vài vết thương, hơn nữa thoạt nhìn còn có chút chật vật.
Nhưng đối với tu luyện của hắn xác thực có lợi ích rất lớn.
Sau đó, Lục Thủy nói với nghé con:
“Nghỉ ngơi giữa trận, xem ngươi bỏ công như vậy, ngươi có thể ăn cỏ được rồi, buổi chiều ta lại tìm ngươi.”
Nói xong Lục Thủy liền trực tiếp ngồi xuống đất, tiếp đó vận dụng sức mạnh thiên địa, giúp tu vi thể thuật của hắn tăng lên.
Nhưng sau đó thực lực lại không thể thể hiện ra ngoài, như vậy rất dễ bị lộ.
Ầm!
“Muuuuu...oooo!”
Tiếng kêu đột nhiên vang lên khiến Lục Thủy ghé mắt sang, hắn phát hiện hai con trâu còn lại kia nhìn trông như rất tức giận.
Nhưng bọn chúng không thoát nổi giam cầm.
Lục Thủy không để ý đến chúng, nhắm mắt tiếp tục tu luyện.
Về phần hai con trâu kia, hắn cần nghĩ cách áp chế thực lực của bọn nó, đến lúc đó lại đánh sau.
Bây giờ mà đánh, người nằm dưới đất sẽ chính là hắn.
Nam nhân trung niên đứng ở xa nhìn Lục Thủy tu luyện, cả người đều hoang mang, Thiếu gia chăn trâu kiểu gì vậy?
Hắn phân vân không biết có nên đi bẩm báo với Tam Trưởng lão hay không.
Nghĩ lại, thôi được rồi, cứ nhìn tiếp đã.
Hồi lâu sau, Lục Thủy mở mắt ra, hắn đã hoàn toàn khôi phục, vết thương trên người cũng gần như lành rồi.
Ngoại trừ quần áo có chút lộn xộn, ngoài ra không có bất cứ vấn đề gì, tinh thần bây giờ vô cùng sung mãn.
Sau đó Lục Thủy đứng lên, hắn đi đến trước mặt nghé con.
Lúc này, nghé con đang gặm cỏ dưới đất, nhìn vẫn rất mệt mỏi, giống như bị Lục Thủy đánh tới kiệt sức, giờ vẫn chưa khôi phục lại được.
“Sức bền kém như vậy sao?” Lục Thủy nói.
Nghé con như cảm thấy bị vũ nhục, liền kêu lên một tiếng kháng nghị, trong mắt nó còn lộ ra kim quang.
Công kích khổ ách.
Lục Thủy không để ý, mà tùy ý để đối phương dậy lên khổ ách trong nhân sinh của hắn.
Nhưng cuối cùng, nó không dậy lên được bất kì khổ ách nào.
“Cuộc đời ta vô cùng bằng phẳng, có thực lực có bối cảnh, gia đình viên mãn, tuy có tiếc nuối nhưng tuyệt đối không có khổ ách, kể cả có thì cũng đã bị ta nghiền nát.” Lục Thủy nhìn nghé con nói.
Sau đó quay người rời đi.
Hắn phát hiện mình nói hơi nhiều, có điều đàn gảy tai trâu, nó có nghe hiểu hay không cũng là một vấn đề.
Nếu con nghé con này không còn sức chiến đấu, vậy thì đi tìm hai con lớn kia đi.
‘Đi một chuyến đến nhà kho, tìm một cái pháp bảo áp chế tu vi đã.’ Lục Thủy nghĩ như vậy xong liền đi về phía nhà kho.
...
Mộ Tuyết hôm nay ngồi ở trong sân, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Nàng còn định kéo Lục Thủy đi cùng nàng đến tiểu trấn ăn mấy món ngọt, không nghĩ tới Lục Thủy lại chạy đi chăn trâu.
Quá ghê tởm.
Hôm nay lại không ở cùng Lục Thủy.
Rồi Mộ Tuyết nhìn thoáng qua con Băng Phương bị buộc ở trong sân.
Bây giờ, Băng Phương đã mập lên một vòng lớn, nó nằm rạp trên đất, giống như đã nhận mệnh rồi vậy.
‘Có phải nên dẫn nó đi dạo một chút không? Nhìn mập như vậy về sau lại bị nướng lên ăn.’ Mộ Tuyết thầm nghĩ.
Trước kia, con Băng Phượng này được nuôi quá tốt, Lục Thủy liền thừa dịp nàng không chú ý, đem con Băng Phượng này treo lên định nướng ăn.
Hồi đó, không biết con Băng Phượng sinh ra bóng ma tâm lý lớn đến thế nào.
Đang nghĩ tới đây, Mộ Tuyết đột nhiên nhìn thấy một cái đầu thò vào từ cửa sân nhỏ của nàng.
Là Trà Trà.
Nhìn thấy Mộ Tuyết ở bên trong, Đông Phương Trà Trà liền nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Mộ Tuyết, tiếp đó đặt một đĩa điểm tâm lên bàn:
“Đây là dì nhỏ bảo ta mang tới cho chị dâu.”
Nói xong, Đông Phương Trà Trà liền chạy tới phía trước vạch kẻ nàng vẽ lúc trước, sau đó dùng chút pháp thuật trêu chọc khiến Băng Phượng kêu lên.
Giống như đang nói với Băng Phượng, ngươi xông lại cắn ta đi.
Trước đây nàng từng bị Băng Phượng mổ qua, giờ đến phiên nàng kiêu ngạo.
Băng Phượng kêu lên, nó lạnh nhạt quay đầu nhìn Đông Phương Trà Trà, cả người đều tức giận.
Sau đó kích động vọt tới.
Đông Phương Trà Trà nhìn Băng Phương xông tới, vẻ mặt vô cùng tự tin.
Đợi Băng Phương bị ép dừng lại ở vạch kẻ phía trước.
Chớp mắt sau, Băng Phương đã vọt tới trước vạch kẻ, Đông Phương Trà Trà vừa mới định tỏ vẻ đắc ý, lại phát hiện Băng Phượng đã vượt qua.
Bịch, Đông Phương Trà Trà cảm thấy bụng mình vừa nhận phải một công kích lớn.
“Ah?”
“Aaaahh!!!”
Rầm!
Đông Phương Trà Trà bị đụng bay ra ngoài, cuối cùng đâm vào tường rào quanh sân nhỏ.
Mộ Tuyết vừa mới cầm điểm tâm lên định ăn, liền thấy Đông Phương Trà Trà dính ở trên tường.
Mộ Tuyết: “...”
Đinh Lương và Hương Dụ đi theo sau đều kinh hãi.
Chớp chớp mắt một hồi xong, Hương Dụ mới hoàn hồn lại, chạy tới xem xét Tiểu thư nhà mình.
Mộ Tuyết cắn một miếng điểm tâm, nói:
“Hôm nay vừa mới đổi dây thừng.”
Bởi vì Băng Phượng không được mang trở về, nó liền trở nên hung dữ, điên cuồng muốn trốn thoát.
Vốn sắp thoát được, Mộ Tuyết lại trở về, cho nên dây thừng liền được đổi mới.
Ai bảo Trà Trà không kiểm tra trước.
-----
Dịch: MB_Boss