Sau đó Mộ Tuyết nhìn Trà Trà khóc lóc kể lể với Hương Dụ, nói mình lại bị đánh.
Mộ Tuyết tự nhiên không để ý, nàng định gọi Trà Trà đến ăn điểm tâm cùng.
Nhưng còn chưa kịp mở lời, nàng lại đột nhiên nhận được tin tức của Chưởng môn Thiên Nữ.
Hình như là báo cáo làm việc.
Gọi Trà Trà tới xong, Mộ Tuyết mới đi kiểm tra.
Đợi Chưởng môn Thiên Nữ quỳ xuống đất dập đầu cảm tạ xong mới bắt đầu nói vào chuyện chính:
“Thần Nữ đại nhân, chúng ta tra được một vài tin tức liên quan tới ma tu Chiến Vô Ảnh.”
Mộ Tuyết có chút bất ngờ, nhanh như vậy đã tra được rồi?
Nàng cảm thấy thời gian hẳn cũng đã gần đến, nếu như không có tin tức cụ thể gì, nàng định trực tiếp tìm tới, sau đó xuất thủ giải quyết.
“Tra được gì rồi?” Mộ Tuyết hỏi.
Nhưng nàng không có mở miệng, lúc này Trà Trà vẫn còn đang ở cạnh nàng ăn điểm tâm đó.
Trà Trà không khóc, mà đang nghĩ cách đối phó với Băng Phượng.
“Chiến Vô Ảnh này giống như xuất hiện từ hư vô vậy, không có chút dấu vết nào về quá khứ của hắn, sau đó ta tìm thấy một cái tên bên trong di sản mà tiền bối trong tộc lưu lại, Chiến Thần Vô Ảnh của Tiên Đình.
Ban đầu ta cảm thấy đây hẳn chỉ là trùng hợp, nhưng vẫn cho người đi tra về Chiến Thần này.
Sau đó từ một số ghi chép khác, ta tìm được một cái, bên trong nói Chiến Thần Tiên Đình xuất sinh từ ma tu, công pháp tu luyện ban đầu của hắn rất giống với Chiến Vô Ảnh.
Một tên gọi là Ma Thiên Chiến Công, một tên gọi là Ma Thiên Thần Quyết.
Nhưng ghi chép kia khó nói thật giả, chủ yếu là nó quá chi tiết, có nhiều tông môn ngay cả Tiên Đình là gì cũng không biết.”
Ví dụ Thiên Nữ tông của các nàng.
Lại ví như Thiên Linh Phong trước đây.
Ban đầu các nàng cũng không biết Tiên Đình là thứ đồ gì.
Có thể điều tra ra mấy cái này, quả thật vô cùng gian nan.
“Cho nên chúng ta đã đi đến một kết luận, tuy là không được chắc chắn lắm, Chiến Vô Ảnh này có khả năng có quan hệ với Tiên Đình, hẳn là người thừa kế của Chiến Thần.” Bởi vì không biết chắc Tiên Đình có còn hay không, cho nên nàng không dám nói là nhặt được truyền thừa.
Mộ Tuyết nhíu mày, Chiến Thần Tiên Đình?
‘Ừm, quả thật có khả năng liên quan đến Chiến Thần Tiên Đình.’
‘Nếu không làm sao có thể dám làm Lục Thủy trọng thương như vậy?’
‘Nhưng Tiên Đình này, thật đúng là tro tàn lại cháy.’
Mà tình huống cụ thể như thế nào nàng cũng không nhớ rõ, đương nhiên nàng cũng không để ý quan hệ của đối phương với Tiên Đình là như thế nào.
Dám khiến Lục Thủy bị thương thành như thế, dù thế nào cũng không thể giữ lại.
Ma tu này biết rõ tình huống tu chân giới, hẳn cũng đã làm xong chuẩn bị tâm lý.
‘Nhưng người Tiên Đình phách lối như vậy sao? Hay là nói đang cố ý nhằm vào Lục Thủy?’
Trong đầu Mộ Tuyết hiện lên nghi vấn này, sau đó cũng lại không suy nghĩ nhiều nữa.
Không quan trọng, giải quyết hết là được.
Hơn nữa sau khi nàng gả vào Lục gia cũng không thấy Tiên Đình tìm tới cửa.
Thỉnh thoảng cũng có người tới cửa khiêu chiến Lục gia, nhưng đều là đám râu ria.
Sau đó Mộ Tuyết nói thêm vài câu, thuận tiện nói các nàng chú ý một chút đến những thứ như bảo vật rồi ngắt liên lạc.
Lục Thủy vốn là nhặt được siêu cấp pháp bảo của ma tu kia.
Cụ thể là cái gì chính Lục Thủy cũng không biết.
Dù sao hắn chỉ là ngoài ý muốn lấy được, khi đó lại xem không hiểu.
Tóm lại cứ lưu ý một chút.
Nếu như không có phát hiện gì, như vậy lúc Lục Thủy ra ngoài cứ để ý là được, nếu như có liên quan đến bảo vật, vậy sẽ quan tâm kỹ càng hơn.
Vấn đề không lớn.
“Chị dâu hôm nay không hẹn hò với biểu đệ Lục Thủy sao?” Đông Phương Trà Trà đột ngột hỏi.
Mộ Tuyết: “...”
Ta cũng muốn đi ah.
Sau đó Mộ Tuyết cầm miếng điểm tâm lên, đặt bên miệng Trà Trà, nói:
“Ăn đi.”
Đông Phương Trà Trà cắn lấy miếng điểm tâm, tò mò hỏi:
“Chị dâu, hẹn hò có phải cũng giống như gặp mặt không?
Cũng tương đương với việc sẽ sinh con, là như vậy đúng không?”
Mộ Tuyết: “???”
--- ---
Trên đại điện Lục gia.
Tam Trưởng lão ngồi trên cùng, nhìn Khô Thụ lão nhân phía dưới.
“Tam Trưởng lão.” Khô Thụ lão nhân cung kính nói.
“Lục Thủy đi chăn trâu rồi?” Tam Trưởng lão hỏi.
“Đúng vậy, có điều trên đường nhìn thấy Thiếu gia đi về phía nhà kho, trông có chút chật vật.
Hẳn là nổi lên xung đột với Linh thú.” Khô Thụ lão nhân nói.
Thật ra hắn cũng không hiểu lắm, theo lý mà nói thì Lục Thiếu gia không thể bị thương.
Nhưng nhìn qua thì thật sự là bị thương.
Có điều không nghiêm trọng là được.
Tam Trưởng lão hừ một tiếng, nói:
“Tính nết Khổ Ách Ngưu cũng không tốt đẹp gì, bắt ép nó ăn khó tránh khỏi sẽ nổi lên xung đột.
Trải qua khổ ải xong, hắn sẽ biết không phải chuyện gì cũng dễ dàng như vậy.”
Khô Thụ lão nhân không nói gì, thật ra hắn cảm thấy Thiếu gia được Tộc trưởng giáo dục rất tốt, chỉ là đôi khi sẽ làm vài chuyện hơi mất mặt.
Đương nhiên, trong mắt mấy vị Trưởng lão, có nhiều thứ nhất định phải có được.
Ví dụ như Thiếu gia tuy là hay làm chuyện mất mặt, nhưng tuyệt đối sẽ không ỷ thế hiếp người muốn làm gì thì làm ở tiểu trấn.
Theo Khô Thụ lão nhân, Thiếu gia thật ra rất biết suy nghĩ vì tiểu trấn, chỉ là những chuyện Thiếu gia làm, bình thường đều biến thành gây chuyện thị phi, mất mặt xấu hổ.
Chủ yếu là do năng lực không đủ.
Khô Thụ lão nhân thở dài trong lòng, nếu như không có chuyện ở Binh Mộ kia, bây giờ hắn vẫn sẽ còn cho là năng lực Thiếu gia không đủ, là Thiếu gia phế vật của Lục gia.
Lại còn xốc nổi, hay gây chuyện.
Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến tư thái cường thế kia của Thiếu gia, hắn liền cảm nhận rõ được trước đây mình ngu xuẩn cỡ nào.
Tất cả đều giống như mộng ảo vậy.
Khó có thể lý giải được.
“Xế chiều đi nhìn xem Lục Thủy đã làm gì, trước khi trời tối trở về nói cho ta biết.” Tam Trưởng lão nói.
Hắn ngược lại muốn xem xem Lục Thủy có biết đường tỉnh lại hay không.
Biết đường tỉnh lại thì dễ nói rồi.
Nếu không thì liền an tâm tiến tới thành hôn thôi.
“Vâng.” Khô Thụ lão nhân lập tức đáp.
Hắn cũng thật tò mò Lục Thủy sẽ chăn trâu như thế nào.
Nếu là trước đó, hắn đại khái sẽ tò mò Lục Thủy sẽ gây chuyện như thế nào.
Bây giờ hắn luôn có cảm giác Lục Thủy sẽ làm chuyện gì đó hù đến Tam Trưởng lão.
Sau đó, Khô Thụ lão nhân rời khỏi đại điện.
Sau khi Khô Thụ lão nhân rời đi, Nhị Trưởng lão xuất hiện.
Nhìn thấy Nhị Trưởng lão, Tam Trưởng lão lập tức đứng lên, lùi sang một bên.
Nhị Trưởng lão không có ý định ngồi, chỉ nói:
“Lục Thủy đi chăn trâu rồi?”
“Đúng thế.” Tam Trưởng lão đáp.
“Mê Vụ Chi Đô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một quần đảo đã ly khai khỏi Mê Vụ Chi Đô.” Nhị Trưởng lão bình tĩnh nói.
Tam Trưởng lão nhíu mày, hắn không rõ Nhị Trưởng lão có ý gì.
-----
Dịch: MB_Boss