Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 407 - Chương 407: Kiếm Đạo Vô Thượng

Chương 407: Kiếm Đạo Vô Thượng Chương 407: Kiếm Đạo Vô Thượng

Nhị Trưởng lão không dừng lại, tiếp tục nói:

“Quần đảo Mê Vụ xuất hiện, trên lý thuyết thì không có vấn đề gì, nhưng lần này từ Mê Vụ Chi Đô trong quần đảo Mê Vụ có xuất hiện một vật.”

“Là cái gì?” Tam Trưởng lão tò mò hỏi.

Nhị Trưởng lão nhìn Tam Trưởng lão, bình tĩnh nói:

“Kiếm đạo vô thượng.”

Nghe được bốn chữ này, Tam Trưởng lão sửng sốt.

“Đại Trưởng lão muốn đi sao?” Tam Trưởng lão hơi chần chờ, cuối cùng hỏi.

Kiếm đạo vô thượng gần như ngang bằng với Đại Trưởng lão.

Nhị Trưởng lão lắc đầu, giải thích:

“Đại Trưởng lão không cần.

Là để Lục Thủy thử vào tìm vận may.”

“Quần đảo Mê Vụ có hạn chế?” Tam Trưởng lão hỏi.

Nếu như không có hạn chế, thì chắc chắn sẽ không để Lục Thủy mạo hiểm như vậy, dù sao bên trong cũng có Kiếm Đạo vô thượng, bao nhiêu người muốn có được vật này cơ chứ.

“Quần đảo Mê Vụ có đặc tính cốt lõi của quần đảo Mê Vụ.” Nhị Trưởng lão giải thích đơn giản một câu.

Nghe được câu này, Tam Trưởng lão liền hiểu.

Đặc tính cốt lõi của Mê Vụ Chi Đô chính là, sau khi nhập đạo, nếu chạm vào bất kỳ khu vực nào có liên quan đến Mê Vụ Chi Đô, thì sẽ trực tiếp đi vào Mê Vụ Chi Đô.

Mà đi vào Mê Vụ Chi Đô gần như tương đương với nhận phán quyết tử hình.

Không ai dám vào.

Nói cách khác, đến quần đảo Mê Vụ đồng nghĩa với việc đến Mê Vụ Chi Đô, đồng nghĩa với đi chịu chết.

Chưa kể nhập đạo không dám đi, ngay chính thất giai chưa nhập đạo đi vào cũng rất nguy hiểm, về phần những Chân Tiên La Hán kia đến cũng phải vào Mê Vụ Chi Đô.

“Liệu Lục Thủy có chịu được công kích của kiếm đạo vô thượng không?” Tam Trưởng lão hỏi.

Chưa nói có chịu được hay không, cái này nhìn thôi cũng thấy đau rồi.

“Đại Trưởng lão đã từng tiếp xúc với kiếm đạo vô thượng, có lưu lại vài thứ.” Nhị Trưởng lão nói.

Tam Trưởng lão gật đầu.

Hắn hiểu.

Lục Thủy có ưu thế người khác không có.

Cuối cùng có đạt được hay không, đều phụ thuộc vào vận may và độ nghiêm túc của Lục Thủy.

Nghiêm túc cạnh tranh phấn đấu thì còn được, còn nếu không muốn, thì dù có ưu thế vận may lớn tới cỡ nào cũng không giúp nổi.

Sau đó Nhị Trưởng lão quay người rời đi.

Tam Trưởng lão thì đi tìm hiểu rõ tình huống cụ thể trước khi thu xếp mọi chuyện.

--- ---

Khi Nhị Trưởng lão xuất hiện lần nữa, thì đã là ở sân nhỏ của Lục Cổ, lúc này Đông Phương Lê Âm đang đút cho Lục Cổ ngồi trên xe lăn cái gì đó.

Trong nháy mắt, thần sắc của Lục Cổ bỗng tái nhợt, hắn lại nhìn thấy Nhị Trưởng lão.

“Không tới tìm ngươi.” Nhị Trưởng lão bình tĩnh nói.

Nghe được câu này, Lục Cổ thở phào trong lòng.

Thằng con trai Lục Thủy của hắn kia, không biết đã hố cha nó bao nhiêu lần rồi?

Là do hắn dung túng quá rồi.

“Nhị Trưởng lão, sao ngài lại tới đây?” Đông Phương Lê Âm lúc này tự nhiên cũng đã nhìn thấy Nhị Trưởng lão.

“Tay.” Nhị Trưởng lão ngồi xuống bên cạnh Đông Phương Lê Âm, mở miệng nói.

Đông Phương Lê Âm đương nhiên hiểu ý, lập tức đưa tay ra.

Nhị Trưởng lão là tới kiểm tra lại cho nàng, tương đối mà nói, nàng hẳn là đã khỏi rồi.

Chỉ cần khỏi hẳn, nàng liền có thể mang thai thêm đứa nữa.

Một hồi lâu sau, Nhị Trưởng lão mới nói tiếp:

“Cũng coi như là đã khỏi hẳn rồi, giờ muốn có con cũng không có vấn đề gì.

Nhanh hơn nhiều so với dự đoán.”

Nhị Trưởng lão thật ra cũng rất bất ngờ, nàng vốn cho rằng phải mất một hai năm mới có thể khỏi hẳn, không nghĩ tới lại nhanh như vậy.

“Tại sao lại chỉ là “cũng coi như”?” Đông Phương Lê Âm hỏi.

“Bởi vì ta còn chưa hoàn toàn hiểu rõ loại thương thế này, ít nhất trước mắt không tìm được bất kì khả năng nào khác có thể gây tổn hại đến cơ thể.” Nhị Trưởng lão giải thích.

Đông Phương Lê Âm vươn tay, vừa sờ sờ Nhị Trưởng lão vừa gật đầu.

Bốp!

Tay Đông Phương Lê Âm vừa mới đụng vào Nhị Trưởng lão đã bị gạt đi:

“Đông Phương gia không dạy ngươi phải kính già yêu trẻ sao?”

“Có dạy có dạy, Nhị Trưởng lão, mời ăn điểm tâm.” Đông Phương Lê Âm nhanh chóng đưa cho Nhị Trưởng lão một miếng điểm tâm.

Sau khi Nhị Trưởng lão cắn lấy miếng điểm tâm xong, Đông Phương Lê m mới nói:

“Nhị Trưởng lão cảm thấy ta và Lục Cổ nếu như có một đứa con gái thì thế nào?”

“Các ngươi không phải là không muốn có thêm sao?” Nhị Trưởng lão hỏi.

“Chính là đột nhiên có cảm giác mình đáng nhẽ ra phải có một đứa con gái.” Đông Phương Lê m nói.

Lục Cổ ở bên cạnh cũng gật đầu.

“Tùy các ngươi, nhưng tu vi các ngươi đều không thấp, có thể có Lục Thủy đã không dễ dàng gì, muốn có thêm thực sự rất khó.” Nhị Trưởng lão nói.

Đây là sự thật, Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm đều là lục giai, nhất là Lục Cổ, một chân đã bước vào nhập đạo, muốn có con đã khó lại càng thêm khó.

Cho dù đã có Nhị Trưởng lão nghiên cứu thuốc giúp, thì khó vẫn hoàn khó.

Nhưng Đông Phương Lê Âm và Lục Cổ muốn sinh, toàn tộc đương nhiên không có ai phản đối.

Trước kia Lục gia từng có người sinh hai đứa.

Ví dụ như Đại Trưởng lão trước đây từng có em trai, Nhị Trưởng lão từng có anh trai, Tam Trưởng lão cũng từng có anh trai.

Có điều cuối cùng chỉ còn lại ba người bọn họ.

Những lúc có người trong Lục gia sinh hai đứa, thì cơ bản là sẽ có một người không muốn cưới vợ.

Chỉ biết mỗi ngày tu luyện.

Hoặc là đến lúc kết hôn tu vi đã quá cao, cuối cùng vẫn là không có con.

Lục gia có thể kéo dài nhất mạch đơn truyền này lâu như vậy thật ra cũng rất không dễ dàng.

Cho nên Nhị Trưởng lão mới có thể cảm thấy lý luận lúc trước của Lục Thủy có phần hợp lý.

Càng bình thường, càng sinh nhiều.

--- ---

Lúc này, Lục Thủy đã về tới chỗ của Khổ Ách Ngưu.

Con nghé con kia vẫn còn đang nằm sấp trên mặt đất, Lục Thủy đã mất hứng thú đối với nó, bây giờ hắn muốn đánh với Song Giác Ngưu.

Nghĩ vậy, Lục Thủy lấy ra Lục Mạch Tư Bàn, công năng của Lục Mạch Tư Bàn này khá nhiều, một trong số đó là áp chế tu vi.

Tu vi của tất cả những người thấp hơn lục giai, đều sẽ bị áp chế xuống thành tam giai.

Sau đó Lục Thủy để Lục Mạch Tư Bàn xuống dướt đất, rồi để mấy viên linh thạch thất phẩm ở bên cạnh.

Sau khi Lục Thủy vẽ trận pháp kết nối xong, Lục Mạch Tư Bàn liền bắt đầu hấp thụ linh khi của linh thạch thất phẩm, tiếp đó, công năng áp chế tu vi của Lục Mạch Tư Bàn được kích hoạt.

Nhốt Độc Giác Ngưu lại xong, Lục Thủy liền hóa giải giam cầm của Song Giác Ngưu.

Chốt mở khống chế giam cầm là do nam nhân trung niên kia để lại, tiện cho Lục Thủy nhốt thả tùy ý.

Giam cầm vừa được hóa giải, Song Giác Ngưu liền lập tức phóng ra công kích về phía Lục Thủy.

Nó đã tức giận với Lục Thủy từ lâu rồi.

Ầm!!!

Đại chiến hết sức cẳng thẳng, không ai nhượng bộ, cũng không ai dừng lại.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment