Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 408 - Chương 408: Hôm Nay Không Đi Tất!

Chương 408: Hôm Nay Không Đi Tất! Chương 408: Hôm Nay Không Đi Tất!

Thật lâu sau đó.

Trời tối.

Lúc này, Lục Thủy ngồi xổm xuống dưới đất, cầm Lục Mạch Tư Bàn lên, thuật tiện nói với ba vị trên mặt đất.

“Ngày mai mời đúng giờ đến chờ ta ở chỗ này, đêm nay các ngươi có thể ăn cỏ được rồi.”

Nói xong, Lục Thủy quay người rời đi.

Trên người Lục Thủy bây giờ có thêm khá nhiều vết thương, nhưng tinh thần lại cực kì tốt.

Sau khi Lục Thủy rời đi, Khô Thụ lão nhân vốn đang đứng ở xa xa quan sát cũng đồng thời rời đi cầu kiến Tam Trưởng lão.

...

Trên đại điện Lục gia, Tam Trưởng lão nhìn Khô Thụ lão nhân, tò mò hỏi:

“Lục Thủy chăn trâu đến trễ như vậy mới về sao?”

“Vâng, Thiếu gia đã chăn trâu đến tận bây giờ.” Khô Thụ lão nhân nói.

“Hắn biết sai rồi à?” Tam Trưởng lão hỏi.

“Không phải.” Khô Thụ lão nhân trả lời.

“Ồ?” Tam Trưởng lão có chút hứng thú nhìn Khô Thụ lão nhân.

“Thiếu gia đánh với Khổ Ách Ngưu cả ngày, hơn nữa còn đánh thắng cả ba con.

Bây giờ bọn chúng đã kiệt sức nằm trên đất, khó mà đứng dậy nổi.

Thiếu gia mặc dù nhìn có chút chật vật, nhưng trên thân chỉ có vài vết thương nhỏ, không đáng lo ngại.

Trước khi đi Thiếu gia còn nói với chúng là đúng giờ tập trung tại chỗ đó, mai đánh tiếp.” Khô Thụ lão nhân trình bày.

Hắn có thể thấy rõ, tu vi Thiếu gia chỉ có nhị giai, thứ dùng để đánh là thể thuật học từ Tộc trưởng kia.

Chỉ với như vậy, Thiếu gia thắng được ba con Khổ Ách Ngưu thực lực tam giai.

Tam Trưởng lão có chút bất ngờ, nhưng hắn cũng không sốt ruột, chỉ bình tĩnh nói:

“Nói cụ thể một chút.”

Hắn biết rõ thực lực của ba con Khổ Ách Ngưu kia, dưới tình huống bình thường, Lục Thủy không có khả năng thắng.

“Lúc vừa tới, Thiếu gia để người ta giam hai con lớn lại, sau đó đơn đấu với nghé con.” Khô Thụ lão nhân thấy Tam Trưởng lão không có ý định hỏi gì, mới tiếp tục nói:

“Tu vi Thiếu gia mặc dù chỉ mới nhị giai, nhưng thể thuật đã có thể so với tam giai, cho nên đến gần giữa trưa, Thiếu gia đã đánh thắng nghé con.

Giữa trưa ta thấy Thiếu gia chật vật đi ngang qua cũng là vì việc này.”

Tam Trưởng lão dựa ra đằng sau, bình tĩnh nói:

“Tiếp tục.”

“Thiếu gia đến nhà kho, lúc rời đi mang theo một viên linh thạch thất phẩm, cùng với Lục Mạch Tư Bàn.

Sau khi kích hoạt Lục Mạch Tư Bàn, Thiếu gia thả Song Giác Ngưu ra, lần đánh tiếp theo này vô cùng vất vả, nhưng cuối cùng Thiếu gia vẫn thắng.

Đánh xong, nghỉ ngơi một lát, Thiếu gia lại thả Tam Giác Ngưu ra.

Đánh cho tới tận bây giờ.

Đến lúc này, ba con Khổ Ách Ngưu, toàn bộ đều bại dưới tay Thiếu gia.” Khô Thụ lão nhân nói.

Tam Trưởng lão không nói gì, chỉ phất phất tay, ra hiệu Khô Thụ lão nhân rời đi.

Sau khi Khô Thụ lão nhân rời đi xong, Tam Trưởng lão mới trầm giọng nói:

“Nhị giai đánh thắng tam giai?

Ừm, vẫn được.”

“Có điều, đây là do thiên phú hay kỳ ngộ?”

“Trước cứ yên lặng theo dõi kỳ biến vậy.”

Thiên phú của Lục Thủy cũng không cao, đây là chuyện ai cũng biết, nhưng sau khi Lục Thủy bắt đầu luyện thể, tốc độ tiến bộ căn bản không thể dùng từ nhanh để biểu thị, phải nói gần như là bay lên.

Nếu như là tự mình tu luyện, vậy có thể trực tiếp để Lục Thủy quay sang tu thể, nhưng nếu như chỉ là cơ duyên nhất thời, vậy thì rất có thể Lục Thủy sẽ vĩnh viễn kẹt ở vị trí kia.

Chuyện này cần quan sát thêm.

Trên con đường tu chân mà mắc thêm lỗi lầm nào nữa, thì sẽ là trí mạng.

“Xem ra cần phải để Nhị Trưởng lão đánh giá xem giờ có thích hợp để Lục Thủy dùng đan dược nâng cao tu vi hay không.”

Sau khi Lục Thủy dùng linh dược chèo chống đến nhị giai, trong thời gian ngắn tiếp theo không nên dùng linh dược tiếp.

Nhưng bây giờ thể thuật của Lục Thủy đã đến cực hạn, nhất định phải kiểm tra tiếp, nếu không sẽ rất khó thấy được tình huống cụ thể.

Sau đó Tam Trưởng lão rời khỏi đại điện, lần này, vẻ mặt như muốn đòi nợ 50 triệu đã rơi xuống 500.000.

Thiệt thòi lớn.

--- ---

Lục Thủy không thèm để ý chuyện ngày hôm nay, có điều, thu hoạch hôm nay cũng không nhỏ.

Thể thuật đã tăng lên thêm một bước, ban ngày luyện thể thuật, ban đêm xem Thiên Địa Trận Văn.

Ngẫm lại, thời gian này cũng rất tốt, so với trước đó còn dễ mạnh lên hơn.

Về phần chút vết thương nhỏ trên người kia, cái này không cần để ý.

Ngủ một giấc là được.

Dù sao hắn bây giờ là tu Bất Diệt Tiên Thể.

Không lâu sau, Lục Thủy đã trở về viện, chỉ là vừa vào đến sân nhỏ, hắn liền nhìn thấy có người đang trồng hoa ở trong sân.

Lục Thủy hơi sửng sốt, nhưng cũng không có bất kỳ phản cảm nào, bởi người đang trồng hoa chính là Mộ Tuyết.

Lục Thủy trở về, Mộ Tuyết tự nhiên cũng nhìn thấy.

Sau đó, Lục Thủy thấy Mộ Tuyết đứng lên:

“Lục Thiếu gia trở về rồi?”

Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, hiếu kỳ hỏi:

“Mộ Tiểu thư đây là?”

“Lục Thiếu gia không phải nói muốn cấy chút hoa ở chỗ này sao? Vừa lúc hôm nay hoa đến, ta liền thuận tay mang tới đây một ít.

Hi vọng không làm phiền Lục Thiếu gia.” Mộ Tuyết nhẹ nhàng nói.

Thật ra hoa cũng không nhiều, tìm người hỗ trợ, chẳng mấy chốc sẽ hoàn thành, nhưng Mộ Tuyết lại tự mình làm.

Một phần là vì đây là hoa mẹ nàng từng tự mình gieo xuống, nàng muốn chính tay mình làm.

Còn một phần khác là, nàng muốn ở đây chờ Lục Thủy về.

Cả ngày nay đều chưa nhìn thấy Lục Thủy.

Nếu như Lục Thủy ra ngoài, nàng đương nhiên sẽ không nói gì, nhưng cả hai đều ở Lục gia, vậy mà lại không được nhìn thấy Lục Thủy, trong lòng nàng rất không thoải mái.

Cho nên, nàng đến sân nhỏ của Lục Thủy đợi.

Lục Thủy nhìn khóm hoa trong sân nhỏ, sau đó đi đến bên cạnh Mộ Tuyết, nói:

“Mộ Tiểu thư còn bận đến khi nào?”

“Lục Thiếu gia bị thương rồi?” Mộ Tuyết nhìn vết thương trên người Lục Thủy, hỏi một câu.

Mặc dù không nghiêm trọng, nhưng vẫn là bị thương.

“Ngoài da thôi.” Nói rồi Lục Thủy liền ngồi xuống giúp Mộ Tuyết trồng hoa.

Mộ Tuyết không nói gì thêm, ngồi xuống cạnh Lục Thủy.

“Lục Thiếu gia có ăn cơm không?” Mộ Tuyết đột nhiên hỏi.

“Mộ Tiểu thư có tiền mời khách sao?” Lục Thủy vô cùng tò mò hỏi.

Mộ Tuyết: “...”

Ta không có tiền, nhưng ta có ngươi.

“Lục Thiếu gia muốn xuống tiểu trấn ăn sao?” Mộ Tuyết cảm thấy bây giờ đã hơi muộn rồi, nhưng muốn đi cũng được.

Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, nói:

“Đã muộn như vậy rồi, Mộ Tiểu thư đi ăn không sợ béo sao?”

Mộ Tuyết: “...”

Lục Thủy không tiếp tục nhìn Mộ Tuyết nữa mà cúi đầu trồng hoa.

Chỉ cần hắn không nhìn thấy phẫn nộ của Mộ Tuyết, nàng liền muốn giấu trong lòng.

Tức giận, thật muốn đè đầu Lục Thủy vào chỗ hoa kia, cho hắn ăn hoa.

Mộ Tuyết cảm thấy chọn ngày không bằng gặp ngày, bây giờ tốt nhất là động thủ đánh Lục Thủy luôn, sau đó dùng tất nhét miệng hắn.

Ồ, hôm nay không đi tất, Mộ Tuyết cúi đầu nhìn một chút.

Sau đó lại lập tức lắc đầu.

Bây giờ động thủ, Lục Thủy sẽ biết là ai, mà lại còn dùng nội y, như vậy Lục Thủy chắc chắn sẽ cảm thấy nàng là đại biến thái.

Nhỡ đâu không thích nàng sẽ không tốt.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment