Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 409 - Chương 409: Hủy Bỏ Trừng Phạt

Chương 409: Hủy Bỏ Trừng Phạt Chương 409: Hủy Bỏ Trừng Phạt

Mộ Tuyết phủi phủi đất trên tay, sau đó đứng lên, lấy ra một quyển sổ nhỏ.

Lục Thủy nhìn thấy, tò mò hỏi:

“Mộ Tiểu thư làm gì vậy?”

“Tiện tay ghi chú một chút.” Mộ Tuyết nói.

Ghi chú? Ghi nợ báo thù à? Lục Thủy thử hỏi:

“Ta có thể xem không?”

“Sau khi thành hôn với Lục Thiếu gia xong, liền cho Lục Thiếu gia nhìn.” Mộ Tuyết vô ý thức đáp.

“Ồ? Mộ Tiểu thư rất mong đến thành hôn sao?” Lục Thủy nói.

Nghe được câu này, mặt Mộ Tuyết hơi ửng hồng, sau đó cúi đầu tiếp tục ghi chép.

Giống như là viết thêm gì đó.

Lục Thủy không thèm để ý, thành hôn xong thì cho hắn nhìn?

Ha ha, trước khi thành hôn, cuốn sổ này đã không còn.

Lửa lớn thiêu rụi mọi tội ác.

Hắn sẽ vô tội khi cưới Mộ Tuyết.

Không lâu sau, Mộ Tuyết đã cất cuốn sổ đi, sau đó chân thành nói:

“Nếu như Lục Thiếu gia đói, ta có thể làm chút gì đó cho Lục Thiếu gia ăn.”

“Mộ Tiểu thư biết nấu ăn?” Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, tỏ ra hơi kinh ngạc.

Hắn đương nhiên biết Mộ Tuyết biết nấu ăn, hơn nữa còn ngon hơn nhiều so với mẹ hắn làm.

Mộ Tuyết gật đầu:

“Biết một chút, hơn nữa đã hỏi qua dì Lê m.”

“...” Vẻ mặt Lục Thủy đầy phức tạp.

“Mẹ ta dạy?”

Hắn có chút lo lắng Mộ Tuyết sẽ làm y hệt, trực tiếp làm ra hương vị giống mẹ hắn, thật quá muốn mạng.

Mộ Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.

Lục Thủy do dự, cuối cùng vẫn gật đầu.

Không nên đả kích sự tích cực của Mộ Tuyết.

Nếu không nàng sẽ khó chịu.

Xử lý tốt chỗ hoa xong, Lục Thủy mới đứng dậy nói:

“Ta đi thay quần áo khác.”

“Lục Thiếu gia chờ một chút.” Nói rồi, Mộ Tuyết đi ra ngoài, rất nhanh sau đó nàng đã trở lại, đến bên đưa cho Lục Thủy một bình dược:

“Bôi cái này lên có thể giúp cho ngoại thương của Lục Thiếu gia nhanh lành hơn.”

Lục Thủy nhận lấy bình dược trong tay Mộ Tuyết, sau đó đi vào thay quần áo.

Mộ Tuyết ở lại bên ngoài.

Không bao lâu sau, Lục Thủy đã đi ra, hắn vừa ra Mộ Tuyết đã ngửi thấy mùi thuốc, là thuốc nàng vừa mới tặng.

Lục Thủy rất nghe lời nàng nha, sẽ không thật sự bỏ ngoài tai lời nàng nói.

Có chút vui vẻ.

Lục Thủy nhìn thấy trên gương mặt Mộ Tuyết hiện lên chút ý cười nhàn nhạt, không biết là đang cười cái gì.

Đả kích của hắn chưa đủ ác sao?

Lục Thủy không nghĩ nhiều, có cơ hội lại kéo độ thù hận tiếp.

Một lát sau, Lục Thủy và Mộ Tuyết đã đi tới phòng bếp.

Hắn vốn cho rằng mình có lẽ sẽ phải hỗ trợ gì đó, mấy việc như thái thịt chẳng hạn.

Nhưng đến lúc tới nơi, hắn phát hiện tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ Mộ Tuyết đến nấu lên thôi.

Nói cách khác, Mộ Tuyết đã sớm chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, chỉ còn chờ hắn đến thôi?

‘Nếu như ta không đến, không phải là mất trắng công chuẩn bị sao?’ Lục Thủy cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Cũng bởi vì như vậy, có rất nhiều chuyện hắn không muốn từ chối.

Để Mộ Tuyết bỏ công ra, sau đó lại kết thúc qua loa, hắn nhìn thấy cảm thấy rất không thoải mái.

Bằng không lúc trước hắn làm sao có thể dưới cơn nóng giận mà san phẳng Mộ gia được.

Về cơ bản đó là việc bốc đồng nhất hắn từng làm.

Không bao lâu sau, trước mặt Lục Thủy đã bày ba món ăn, cộng thêm một món canh.

Mộ Tuyết ngồi xuống chỗ đối diện Lục Thủy, nhìn Lục Thủy nói:

“Lục Thiếu gia, mời nếm thử.”

Lục Thủy nhìn ba món ăn một món canh, trầm mặc một lát, nhất thời không động đậy.

“Không thấy ngon miệng sao?” Mộ Tuyết hơi nghi hoặc

Lục Thủy ngẩng đầu nhìn Mộ Tuyết một chút, cười cười hỏi:

“Không có cơm sao?”

Mộ Tuyết: “...”

Mộ Tuyết sững sờ, cả người ngây ra như phỗng.

Ài!

Lục Thủy thở dài trong lòng một tiếng, sau đó bắt đầu dùng bữa.

Nhìn dáng vẻ của Mộ Tuyết như vậy, hắn biết Mộ Tuyết căn bản không chuẩn bị cơm.

--- ---

Ngày hôm sau, Lục Thủy vẫn dậy sớm như vậy.

Chờ đến khi trời sáng hẳn, hắn liền định tiếp tục đi tìm ba con Khổ Ách Ngưu kia, một Thiếu gia như hắn lại phải đi chăn trâu, là một chuyện rất bất đắc dĩ.

Lúc này, Lục Thủy vẫn đang ngồi đọc sách ở trong sân, khóe mắt lại liếc tới khóm hoa Mộ Tuyết cấu hôm qua, do dự một chút, hắn liền búng tay nhẹ một cái.

Póc!

Trên khóm hoa xuất hiện một làn nước mỏng.

“Lúc này tưới nước chắc cũng không có việc gì nhỉ?”

Lục Thủy không hiểu chuyện làm vườn, bình thường mấy chuyện này đều là do Mộ Tuyết xử lý, cho nên hắn cũng không biết lúc nào nên tưới nước, dù sao thì cũng chỉ là nhìn thấy nên muốn giúp Mộ Tuyết tưới chút nước.

Tránh cho mấy đóa hoa kia lại héo chết.

Đến lúc đó Mộ Tuyết lại khó chịu.

“Ở hậu viện cũng có thể trồng chút hoa. Ừm, xem Mộ Tuyết thế nào đã.”

Sau đó Lục Thủy không suy nghĩ nhiều nữa, mà tiếp tục đọc sách, sách hắn đang xem chính là sách thể thuật, có điều trong đầu lại đang phác họa Thiên Địa Trận Văn.

Về phần bữa cơm tối qua, hắn đương nhiên đã ăn xong, mặc dù không có cơm, nhưng hương vị món ăn cũng không tồi.

Nhìn thấy dáng vẻ ảo não của Mộ Tuyết, thật ra rất thú vị.

Không bao lâu sau, mặt trời đã lên cao, lúc này, Kỳ Khê đột nhiên xuất hiện ở trong sân.

Nàng không đi vào tiếp, mà đứng đó đợi Lục Thủy rảnh thì ra.

Lục Thủy cũng không vội đọc sách, hắn khép sách lại, nhìn Kỳ Khê nói:

“Nói đi.”

Nếu như là mẹ hắn gọi đi ăn bữa sáng, vậy hắn sẽ đi chăn trâu luôn.

“Phu nhân báo ta nói cho Thiếu gia biết, hôm nay Thiếu gia không cần đi chăn trâu.” Kỳ Khê nói, sau đó giải thích thêm:

“Tam Trưởng lão đã hủy bỏ trừng phạt.”

Lục Thủy: “...”

Hắn có cảm giác hi vọng mạnh lên của mình vừa bị Tam Trưởng lão bóp nát.

Vậy hắn hôm nay không phải đến bồi Mộ Tuyết à?

Hắn nên thấy vui vẻ hay khó chịu đây?

Cuối cùng Lục Thủy cũng không nói gì, phất phất tay, ý bảo Kỳ Khê có thể lui xuống.

Kỳ Khê tự nhiên cũng không ở lại tiếp nữa, mà lui ra ngoài.

Lục Thủy không để ý, nếu không thể đi chăn trâu, vậy liền đọc sách đi, sau đó cùng Mộ Tuyết đến tiểu trấn dạo chơi.

Đến khi trời đã sáng rõ, Chân Võ tới:

“Thiếu gia, gần đây ở bên ngoài có một tin đồn, tạm thời chưa chứng thực được.” Chân Võ cúi đầu nói.

“Nói đi.” Lục Thủy khép sách lại.

Nếu không quan trọng Chân Võ cũng sẽ không đột ngột tới làm phiền hắn.

“Quần đảo Mê Vụ bị phát hiện, nghe nói có người trên quần đảo Mê Vụ nhìn thấy Thiên Địa Nhất Kiếm.

Kiếm Nhất Phong bên kia đã cho ra một kết luận, nói nếu như đó không chỉ là lời đồn, vậy ở quần đảo Mê Vụ khả năng là có truyền thừa Kiếm Đạo vô thượng.” Chân Võ nói.

“Kiếm đạo vô thượng?” Lục Thủy có chút ngoài ý muốn.

Hắn ngược lại không có hứng thú với truyền thừa, cũng không cần bất kỳ truyền thừa gì.

Chỉ là kiếm đạo vô thượng xuất hiện, tương đương với việc làm sâu thêm quan hệ với quần đảo Mê Vụ và Mê Vụ Chi Đô.

Càng thêm phiền toái.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment