Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 445 - Chương 445: Giết

Chương 445: Giết Chương 445: Giết

Động tĩnh lớn như vậy, nhưng người đang cúi đầu đọc sách kia cũng chỉ tùy tiện ngẩng đầu nhìn hắn một chút.

Người kia rất bình tĩnh, bình tĩnh như đang nhìn một vật chết.

Ngũ giai hơi giật mình trong lòng.

Nhưng hắn không có thời gian để suy nghĩ nhiều.

Hắn cảm giác được một luồng kiếm ý mãnh liệt.

Nhưng bây giờ cũng không phải thời điểm để nhượng bộ, hai người kia rất mạnh, chỉ cần không cho bọn họ thời gian, không để cho bọn họ đạt tới trạng thái tốt nhất.

Vậy hắn liền chắc thắng.

Nghĩ đến đây, cường giả ngũ giai liền nhanh chóng tăng sức mạnh lên, định phá vỡ lực lượng cản trở đột nhiên xuất hiện này.

Chân Võ Chân Linh thấy đối phương không có chút ý định tránh lui nào, không nói hai lời, một người trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, cưỡng ép bộc phát sức mạnh.

Ngay lập tức, hào quang vạn trượng xuất hiện, ánh sáng đỏ rực trực tiếp tuôn về phía cường giả ngũ giai kia.

Oanh!!!

Sức mạnh khổng lồ từ hai phía trực tiếp va vào nhau.

Dư chấn khiến cường giả ngũ giai kia không thể không lùi về phía sau tránh né, để mình có không gian giảm xóc.

Phụt.

Chân Võ Chân Linh phun ra một ngụm máu tươi, nhưng bọn hắn đều đứng im, không hề lùi lại, bởi vì Lục Thủy vẫn còn ở sau lưng bọn hắn.

Thà rằng bị thương, bọn hắn cũng sẽ không lùi lại.

Mà khi đối phương vừa lùi lại, Chân Võ Chân Linh lập tức xuất ra Song Sênh Kiếm, bọn hắn muốn một hơi giết chết kẻ tập kích đột nhiên xuất hiện này.

Nếu sau này đối phương vẫn cứ bám theo làm phiền Thiếu gia, thì đó chính là lỗi của bọn hắn.

Sau đó, Chân Võ lao lên trước, nghênh chiến với ngũ giai.

Hình bóng của hai người vụt lên trên không, thoáng ẩn thoáng hiện, sức mạnh không ngừng đánh về phía hòn đảo.

Nhưng cũng không gây ra thương tổn gì lớn cho hòn đảo.

Dường như hòn đảo này, hoàn toàn không phải là thứ một ngũ giai có thể lưu lại dấu vết.

Kiều Uẩn có chút ngoài ý muốn, người này thế mà lại tránh thoát được một kiếp.

Kinh Hải thì cảm thấy hai người hầu kia thật đúng là tận tâm.

Lý Liệu Nguyên lạnh mắt nhìn Lục Thủy.

Hắn định động thủ, nhưng hắn vẫn nhớ rõ phân thân của mình từng bị người làm cho bị thương, hắn khả năng là đánh không lại đối phương.

Lục Thủy không để ý đến trận chiến của đám Chân Võ, chỉ an tĩnh ngồi trên ghế, cất sách đi.

Sau đó thuận tiện cúi người cầm Nhục Thực Hoa bị rơi xuống đất lên.

Đặt nó lên trên vai xong, Lục Thủy liền đứng lên, đi về phía Thính Vũ lâu.

Thuận tiện nói:

“Đánh xong nhớ cất ghế đi.”

Hắn không chờ Chân Võ đáp lại, nghe thấy là được rồi.

“Ha ha, hai tên tứ giai mà thôi, cũng dám nói đánh xong nhớ cất ghế đi?

Không sợ còn phải quay lại nhặt xác à.” Lý Liệu Nguyên nhìn chằm chằm Lục Thủy.

Không biết vì sao, đối phương cứ một mặt bình tĩnh như vậy khiến cho gã rất không vui.

Rõ ràng nhìn yếu như thế, ở bên người cũng chỉ có hai tên tứ giai, thế mà lại hành xử như kiểu Đại Thiếu gia đỉnh cấp hào môn vậy.

Đạo Tông Vũ Niết bên cạnh gã, trời sinh Không Minh Tâm, là đỉnh cấp cường giả tương lai của Đạo Tông cũng không có như người này.... ra vẻ như thế.

Trọng điểm là, hắn lại không có cách nào giết chết cái con người đáng chết này.

Lục Thủy nhìn Lý Liệu Nguyên, nói:

“Người của Trùng Cốc, lúc ra ngoài đều không mang não đi theo à?”

Nếu như không phải xung quanh đây không có cấp dưới của nhà hắn, hắn đã trực tiếp để người ta vả miệng tên này rồi.

Nhưng hắn tạm thời cũng không thể động thủ, xung quanh có quá nhiều người.

Nếu không, hay là diệt khẩu hết đi?

Ý kiến hay.

Đáng tiếc hắn không phải loại sát nhân cuồng ma gì gì đó.

Quá nhiều người, quá bất lợi cho việc động thủ, sớm biết vậy đã mang mặt nạ từ đầu rồi.

Làm chuyện gì cũng không cần để ý.

Hắn bây giờ không phải là Lưu Hỏa, xác suất lớn là Lục Thủy, Lục Thủy sẽ ra tay đánh nhau với người khác sao?

Không thể.

Cho nên, chờ Chân Võ Chân Linh đến đây đi.

Mà cũng chỉ là một tên nhị giai, không đáng để hắn động thủ.

“Ta rất tò mò, ngươi nếu đã biết ta là người của Trùng cốc, thì lấy đâu ra lá gan mà dám đi đối địch với ta?” Lý Liệu Nguyên nhìn chằm chằm Lục Thủy, lạnh lùng nói:

“Diệt phân thân của ta, giết người hầu của ta, người mượn đâu ra lá gan để làm vậy?”

Nghe thấy lời Lý Liệu Nguyên nói, Kiều Uẩn có chút kinh ngạc, hóa ra trận chiến trước đó, bọn Lý Liệu Nguyên lại là người thua.

Nhưng đối phương thật sự không sợ sao?

Kinh Hải cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng Trùng cốc quả thực không dễ chọc.

Nhất là Lý Liệu Nguyên, gã đối với Trùng cốc mà nói, rất quan trọng.

Vũ Niết lúc này cũng nhìn sang, Trùng cốc quả thật khiến người ta chán ghét.

Nhưng nàng cũng không có cách nào trực tiếp trở thành kẻ địch của đối phương.

Đương nhiên, nàng cũng không sợ đối phương.

Kiều Càn thở dài trong lòng, cho nên mới nói, rời nhà ra ngoài, khiêm tốn một chút không phải tốt hơn sao?

Lục Thủy nhìn Lý Liệu Nguyên, rất là tò mò nói:

“Tu chân giới bây giờ, Trùng Cốc là thiên hạ đệ nhất sao?

Từ khi nào mà bản Thiếu gia cần phải mượn lá gan để chỉ để diệt một người Trùng cốc rồi?”

“Trùng Cốc ta không phải là thiên hạ đệ nhất, thế nhưng nhà ngươi thì tính là cái gì? Dám trực diện đối đầu với Trùng Cốc ta sao?” Lý Liệu Nguyên nhìn Lục Thủy, lạnh lùng nói.

Những người Trùng Cốc không thể chọc vào, hắn đều nhớ rõ.

Mà trong số những người đó, tuyệt đối không có người này.

Lục Thủy nhìn Lý Liệu Nguyên, lạnh lùng nói:

“Vả miệng.”

Lý Liệu Nguyên có chút muốn cười, vả miệng, ai vả miệng?

Nhưng lời Lục Thủy vừa dứt, Chân Linh không nói hai lời đã từ bỏ ngũ giai kia, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến trước mặt Lý Liệu Nguyên, giơ ra một bàn tay.

Bốp!

Một tiếng thanh thúy vang lên, Lý Liệu Nguyên trực tiếp bị đập bay ra ngoài.

Hắn bụm mặt, cảm thấy cả khuôn mặt đều đau rát.

“Ngươi dám?” Lý Liệu Nguyên vô cùng tức giận, từ nhỏ tới lớn, làm gì có ai dám tát hắn như vậy?

“Ta chẳng cần biết ngươi là ai, hôm nay ngươi phải chết ở chỗ này.

Dù là ai cũng không cứu được ngươi.” Lý Liệu Nguyên giận dữ hét lên.

Trên mặt Lục Thủy không lộ vẻ gì, chỉ thuận miệng nói:

“Giết đi.”

Nghe thấy câu này, tất cả mọi người đều khẽ giật mình.

Người này muốn giết Lý Liệu Nguyên ở đây?

Người Trùng cốc chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này, phải biết lúc trước khi Trùng cốc diệt một môn phái nhỏ, cơ bản chính là phô trương đám côn trùng của bọn chúng.

Bọn chúng thả một đám côn trùng lớn, gặm nhấm gần như toàn bộ môn phái nhà người ta, cuối cùng chỉ còn lại một đống vụn gỗ.

Những tông môn khác mặc dù chán ghét Trùng Cốc, nhưng cũng không thể làm gì đối phương.

Càng sẽ không vô duyên vô cớ tìm cách trở thành kẻ địch với Trùng Cốc.

Đây không phải là chuyện sáng suốt gì.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment