Lúc này, Đạo Tông Vũ Niết mở mắt ra, nàng đã phá cục.
Tình huống xảy ra vừa rồi nàng không biết, nhưng nàng không thèm để ý, nhìn thoáng qua sư huynh bên cạnh một chút, tiếp đó, Đạo Tông Vũ Niết liền biến mất tại chỗ.
Kiếm Đạo vô dụng đối với nàng, nhưng xem Kiếm Đạo lại có hữu ích đối với tu vi của nàng.
Một lát sau, Kinh Hải cũng mở mắt ra.
Hắn thấy Vũ Niết đã không còn ở đó, liền biết nàng đã đi Thính Vũ lâu.
Hắn cũng đã phá cục.
Trước khi đi, hắn nhìn xung quanh một vòng, phát hiện vị trí của Lục Thủy bên kia đã không còn người.
Đối phương hẳn là cũng đã đi lên.
Không suy nghĩ nhiều nữa, Kinh Hải liền biến mất tại chỗ.
Lúc Kinh Hải xuất hiện lần nữa thì đã ở dưới một cây đại thụ, phía trước có một cái đài cao, trong đài cao có một tòa lầu bằng gỗ.
Đó chính là Thính Vũ lâu.
Nhưng khiến Kinh Hải ngoài ý muốn chính là, nơi này lại chỉ có ba người, một là sư muội Vũ Niết của hắn, một là Lý Liệu Nguyên của Trùng cốc, người cuối cùng thì hẳn là một cường giả ngũ giai.
Là người hầu của Lý Liệu Nguyên.
Có ngũ giai chỉ điểm, muốn đi lên cũng không khó.
‘Người kia không có ở đây sao?’ Hắn rõ ràng không có thấy vị Thiếu gia của nhà nào đó kia ở bên trong Quan Vân các.
Lúc Kinh Hải đến, tự nhiên khiến những người còn lại chú ý tới.
Vũ Niết đứng gần đó nhẹ nhàng thở ra, nàng đối mặt một mình với người của Trùng cốc, áp lực không nhỏ.
Lý Liệu Nguyên thấy người tới là Kinh Hải, hừ lạnh trong lòng, cũng không quá để ý.
Người của Đạo Tông không dễ chọc, nhất là con nhỏ Đạo Tông Vũ Niết này, nếu gã động vào, đến cả cái Trùng cốc cũng không gánh nổi hắn.
Hơn nữa còn có Đạo Tông Kinh Hải.
Thân phận của hai người này không hề thấp hơn chút nào so với gã.
Thậm chí còn cao hơn chút xíu.
Kinh Hải vừa đi vào Thính Vũ lâu, dưới cây lại xuất hiện thêm hai người, là một mỹ phụ và một thanh niên.
Thanh niên này cho người ta một loại cảm giác ngoan ngoãn yêu ớt.
“Lại là tên phế vật này.” Lý Liệu Nguyên có chút khinh thường nói.
Người tới không phải là người nào khác, chính là Kiều Uẩn và Kiều Càn.
Kiều Uẩn lúc vừa thấy Lý Liệu Nguyên liền muốn than vận khí mình thật kém, vậy mà lại đụng phải đám này ở đây.
Kiều Càn trong lòng có chút bất ngờ, đối phương thế mà lại còn sống?
Trên lý thuyết thì không thể nào, việc Lục Thủy bị đối phương đánh bại căn bản là chuyện viển vông.
Rất nhanh sau đó Kiều Càn liền nhìn thấy ngũ giai sau lưng Lý Liệu Nguyên, lập tức hiểu ra cái gì.
Nhưng vẫn không quá chắc chắn.
Kinh Hải biết Kiều Càn, phải biết trước đó Kiều Càn cũng có chút nổi danh.
Kiều gia cũng không phải loại gia tộc nhỏ bé gì.
Mà Kiều Càn bây giờ, đã không còn là Kiều Càn lúc trước nữa.
Sau khi cùng Kiều Uẩn lên tiếng chào xong, Kinh Hải liền nhìn về phía Kiều Càn:
“Kiều Càn đạo hữu, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Kiều Càn nhẹ nhàng đáp.
Tiếp đó lại có chút tự ti cúi đầu.
Hắn làm như thế, tự nhiên khiến người khác khinh thường.
Lý Liệu Nguyên xem thường hắn, Kiều Uẩn cũng thở dài với hắn, người của Đạo Tông mặc dù lóa mắt, nhưng nếu là Kiều Càn của trước kia thì sao có thể tự ti mặc cảm được?
Nhưng trong lòng Kiều Càn lại vô cùng bình tĩnh, tất cả mọi thứ đều phù hợp với thiết lập phế vật hắn tạo ra.
Chỉ cần lần này hắn bình an về đến nhà, hắn sẽ an tâm làm một tên thiếu gia phế vật.
Từ đây không bao giờ tùy ý ra ngoài nữa.
Thứ hắn cần chính là sống sót thật tốt, không gây thù địch với kẻ khác, không xuất hiện trước mặt trưởng bối.
Đè cảm giác tồn tại xuống thấp nhất.
...
Trong lúc Lục Thủy đang giúp Nhục Thực Hoa tưới nước, Nhục Thực Hoa bỗng có tinh thần trở lại.
Nó quay lại nhìn chằm chằm Lục Thủy, tiếp tục chảy nước miếng.
Lục Thủy đem nó từ trong chậu hoa ra, sau đó ném vào trong nước, nước này hẳn là có thể để hạt giống Kiếm Đạo trong nó hoàn toàn mọc rễ nảy mầm.
Sau đó Lục Thủy liền lấy ra một cái ghế, ngồi bên hồ nước đọc sách.
Chờ đợi Chân Võ Chân Linh tỉnh lại.
Đến lúc đó sẽ tiến đến hòn đảo tiếp theo.
Nếu như mỗi một tầng đều giống như nơi này, thì cũng thật thú vị.
Chỉ là xác suất chắc chắn sẽ không lớn.
Lục Thủy đợi hồi lâu, cuối cùng Chân Võ Chân Linh cũng đi xuống từ lầu các.
“Thiếu gia, chúng ta đã phá được ván cờ.” Chân Võ Chân Linh nói.
Hai người nói xong liền nhìn thời gian, may mà cũng không quá lâu.
Lục Thủy cúi đầu xem sách, vừa nói:
“Mang Nhục Thực Hoa theo rồi đi.”
Chân Võ tự nhiên đem Nhục Thực Hoa mang theo trên người, sau đó cả Lục Thủy lẫn cái ghế đều biến mất tại chỗ.
Chân Võ Chân Linh cũng lập tức biến mất theo.
Những người còn lại ở bên trong ra sức phá ván cờ.
Còn có ít người thử hô khẩu hiệu xem có được không.
“Ta phá được rồi.”
“Ngươi đã phá được.”
--- --
Đám người Kinh Hải lúc này đã an tĩnh ngồi xếp bằng ở một bên, dường như đang lĩnh hội cái gì.
Lúc này, phía dưới cây đại thụ lại phát ra ánh sáng.
Tất cả mọi người đều biết là lại có người đi lên.
Chỉ là không biết lần này là ai.
Xuất phát từ sự hiếu kỳ, từng người từng người đều quay đầu nhìn qua.
Dù sao cũng không thể ngay lập tức lĩnh hội được, cho nên buông lỏng một chút cũng tốt, hơn nữa, biết rõ ràng người đến là ai cũng không có gì là xấu.
Rất nhanh sau đó, bọn họ liền thấy dưới tán cây xuất hiện một người, người này thế mà lại đang ngồi trên một cái ghế đọc sách.
Hoàn toàn không thèm để ý đến hoàn cảnh xung quanh.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy người này, Lý Liệu Nguyên hơi nhếch môi cười lạnh.
Hắn trực tiếp ra lạnh cho cường giả ngũ giai bên cạnh động thủ.
Thừa dịp đối phương không chú ý, giết chết.
Kinh Hải cũng có chút ngoài ý muốn, hắn cho rằng người này đã sớm đi lên, thậm chí còn nghĩ là đối phương có lẽ đã lên tầng tiếp theo rồi, không nghĩ tới bây giờ mới đến.
Kiều Uẩn càng bất ngờ hơn, người này thế mà lại còn sống?
Nhưng ngũ giai bên người Lý Liệu Nguyên kia đã bắt đầu động thủ, rõ ràng là muốn tuyệt sát.
‘Đáng tiếc, cuối cùng vẫn chết ở chỗ này.’ Kiều Uẩn thở dài trong lòng.
Kinh Hải kinh hãi, Lý Liệu Nguyên điên rồi?
Dám quang minh chính đại giết người như thế?
Nhưng đối phương là ngũ giai, hắn dù có muốn xen vào việc của người khác thì cũng bất lực.
Kiều Càn thở dài trong lòng, tại sao lại cứ phải nóng vội muốn gây chuyện với người này như thế?
Còn sống, không tốt sao?
Ngũ giai kia nhìn chằm chằm Lục Thủy, việc hắn cần phải làm là đánh giết đối phương trước khi đối phương kịp phản ứng.
Chỉ cần hắn chạm được đến người Lục Thủy là được rồi.
Nhưng trong nháy mắt khi hắn lao đến, lại có thêm hai bóng người xuất hiện, cùng lúc đó, hắn như nghe được phảng phất tiếng Long Phượng vang lên.
Tiếp đó, công kích của hắn va vào một đạo sức mạnh khổng lồ.
Ầm!
Sức mạnh cường đại trực tiếp ngăn hắn ở ngoài.
-----
Dịch: MB_Boss