Kiều Càn nghe được cái tên này thì không bất ngờ chút nào.
“Thiên kiêu số một đương thời sao.” Kiều Uẩn thở dài một tiếng, không nói gì thêm nữa.
Nàng lo lắng quá nhiều rồi, tạo ra áp lực lớn như vậy cho Kiều Càn.
Kiều Càn đã không còn bất kỳ hy vọng nào, chuyện duy nhất nàng có thể làm bây giờ chính là không đả kích đến hắn.
Có lẽ có một ngày hắn sẽ lại có lòng dạ trở lại, như vậy hy vọng mới sẽ xuất hiện.
...
Chân Võ Chân Linh nghe được cái tên Lưu Hỏa thì không có chút kinh ngạc nào, cũng không có bất kỳ biểu lộ dư thừa gì.
Chuyện bọn hắn phải làm chính là bảo vệ thiếu gia Lục Thủy.
“Hóa ra là hắn.”
Kinh Hải đã từng gặp qua Lưu Hỏa, trên người hắn còn có mặt nạ Lưu Hỏa cho, khi đó hắn còn chưa mạnh, nhưng từ sau khi gặp được Lưu Hỏa, hắn đã đạt được một cơ duyên lớn ở Ám Cảnh.
Cuối cùng thành công tiến lên tam giai.
Lần này gặp được, lại là một lần có được chút kỳ ngộ.
Có thể nói, Lưu Hỏa ở chỗ nào, chỗ đó liền có cơ duyên.
Đây là một vị thiên kiêu chân chính.
Một vị mà hai chữ “thiên kiêu” cũng không xứng để miêu tả.
Cuối cùng, tất cả đều biến mất, trở về trạng thái ban đầu, mọi người cũng lấy lại tinh thần, tiếp tục lĩnh hội ván cờ, hiện tại bọn họ đều có lòng tin khá lớn rằng mình sẽ lĩnh hội được.
Sau khi đã cùng đối phương báo danh tính xong, Lục Thủy cảm thấy lần phá thế cục này hẳn là đã thành công.
Chỉ là một lát sau Lục Thủy vẫn chưa thấy chìa khóa vào tầng tiếp theo đâu.
Hắn có chút ngoài ý muốn, lúc này, bóng người kia cũng đã biến mất.
Không cho hắn ra ngoài, tầng tiếp theo cũng không để hắn đi.
Đây là có ý gì?
Nhưng Lục Thủy không gấp, mà tiếp tục chờ đợi.
Một lúc sau, trên bàn cờ đột nhiên xuất hiện hai quân cờ, một đen một trắng.
Bên cạnh quân đen viết: Kiếm tu cầm cờ đen.
Bên cạnh quân trắng viết: Không phải kiếm tu cầm cờ trắng.
Lục Thủy nhìn xong liền cầm quân trắng lên.
Hắn không phải kiếm tu.
Mặc dù kĩ năng dùng kiếm của hắn cũng mạnh ngang với phần lớn kiếm tu, nhưng hắn xác thực không phải là kiếm tu.
Trong nháy mắt khi cầm quân trắng lên, Lục Thủy liền nhận ra đây là vật gì, là hạt giống Kiếm Đạo.
Sau đó có một đạo tin tức từ bên trong quân cờ truyền ra: Nếu muốn tu kiếm, có thể nuốt chửng quân cờ này, con đường Kiếm Đạo sẽ tiến triển cực nhanh.
Lục Thủy: “...”
Không hề giải thích đây là cái gì, cứ như vậy kêu người ta nuốt vào.
Người nào dám nuốt, lá gan cũng phải đủ lớn.
Nhưng hắn không tu kiếm cũng biết đây là vật gì.
Lúc này, quân đen kia vẫn còn ở trên bàn cờ, Lục Thủy hơi do dự, cuối cùng cầm nó lên, định nhìn xem đây là cái gì.
Chỉ là vừa mới cầm quân đen lên, bên trong liền truyền ra một đạo tin tức: Ngươi thật tham lam.
Lục Thủy: “...”
Sau đó Lục Thủy đặt nó xuống chỗ cũ.
Vừa mới đặt lại, một đạo tin tức nữa lại truyền ra: Dối trá.
Lục Thủy: “...”
Lục Thủy không nhìn quân đen kia nữa, chủ động rời đi.
Hắn bây giờ đã nắm giữ chìa khóa, là quân trắng cho.
Không bao lâu sau, Lục Thủy mở hai mắt ra, hắn có thể cảm giác được, có một quân cờ màu trắng đang ở ngay bên cạnh hắn, nhưng hắn không nhìn thấy cũng không sờ được.
Cái này cần phải lấy từ trong tâm thức ra.
Tiếp đó Lục Thủy nắm chặt tay, một quân cờ trắng xuất hiện trong tay hắn.
Như vậy liền không có ai biết hắn có thêm một quân cờ.
Chỉ là vừa mới cầm được quân cờ, hắn liền nghe thấy âm thanh có chút nóng nảy của Chân Võ Chân Linh.
“Nó bị cái gì thế?”
“Không biết, ta có cảm giác trên người nó có kiếm ý, nhưng nó vẫn luôn ở trên bả vai ta, không lý nào bị kiếm ý gây thương tổn được.”
“Vậy làm sao bây giờ? Ta cảm thấy nó sắp khô héo rồi.”
“Trước làm biện pháp bảo vệ đi.”
Lục Thủy hơi nghi hoặc, hai người kia đang nói cái gì vậy.
Sau đó hắn quay sang nhìn một cái.
Tiếp đó, hắn thấy Chân Võ Chân Linh đang xúm đầu vào một đóa hoa.
Đóa hoa này nằm trong lòng bàn tay của bọn hắn, không ngừng run rẩy, ngay cả nước bọt cũng không chảy nổi.
Là ăn phải đồ vật gì không tiêu hóa được à?
“Nó ăn phải kiếm ý à?” Lục Thủy mở miệng hỏi.
Thấy Lục Thủy tỉnh lại, Chân Võ Chân Linh đều vui mừng.
Nhưng bọn hắn không có biểu hiện, ra chỉ gật đầu nói:
“Có thể là như vậy, nếu không trên người nó cũng sẽ không xuất hiện kiếm ý.”
Lục Thủy nhất thời im lặng, thiếu dinh dưỡng nên ăn kiếm ý bù vào à?
Cái này có khác nào đi chết không?
Nhưng dù sao hắn cũng muốn đem nó về cho Mộ Tuyết nuôi chơi, vẫn là nên động tay giúp nó một chút.
Do dự một lát, Lục Thủy lấy quân cờ kia ra.
Hạt giống Kiếm Đạo này đối với bọn hắn mà nói thì không có chút tác dụng nào, nhưng ngược lại có thể giúp Nhục Thực Hoa tiêu hóa kiếm ý.
“Cho nó ăn.” Lục Thủy ném quân cờ cho Chân Võ.
Chân Võ mặc dù không biết đây là cái gì, nhưng nhìn thế nào cũng không tầm thường, vừa nhận lấy liền lập tức cho Nhục Thực Hoa ăn.
Ăn quân cờ trắng kia xong, không bao lâu sau, Nhục Thực Hoa bỗng phát ra tiếng răng rắc, cuối cùng không động đậy được nữa.
Giống như là tử vong tại chỗ vậy.
Có điều khí tức kiếm ý ngược lại đã biến mất.
Chân Võ Chân Linh nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại đem Nhục Thực Hoa bỏ vào trong chậu.
Thực vật bất động, không phải rất bình thường sao?
Lục Thủy tự nhiên cũng không cảm thấy Nhục Thực Hoa sẽ có chuyện gì, hạt giống Kiếm Đạo cũng đã cho nó, giờ có ăn bao nhiêu kiếm ý thì cũng không có vấn đề gì lớn.
Lục Thủy đứng dậy, không để ý Nhục Thực Hoa nữa.
Hắn chuyển mắt nhìn bàn cờ, bây giờ hắn có thể tùy thời đi lên.
Lần này không phải vì vận dụng thủ đoạn gì, mà là hàng thật giá thật, tự phá được bàn cờ này.
Quả nhiên là trận quyết đấu đỉnh cao.
Hắn có đôi khi cũng muốn làm một ván với Mộ Tuyết.
Cuối cùng giết nàng không chừa một mảnh giáp.
Ha ha, ngẫm lại, vẫn là thôi đi.
Hắn cảm thấy Mộ Tuyết chỉ cần hơi nghiêng về thế hạ phong liền sẽ lật bàn.
“Thiếu gia, bây giờ có muốn đi lên luôn không?” Chân Võ hỏi.
Hắn tự nhiên biết Lục Thủy giờ đã có thể tùy thời đi lên.
Lục Thủy nhìn Chân Võ Chân Linh, sau đó cầm Nhục Thực Hoa đã được trồng vào trong chậu lên, nói:
“Ta đi tưới cho nó chút nước, các ngươi phá cục đi.”
Chân Võ Chân Linh lập tức gật đầu.
Sau đó Lục Thủy mang theo Nhục Thực Hoa đi xuống phía dưới, nước phía dưới khá tốt, dùng để tưới hoa rất thích hợp.
Sau khi Lục Thủy đi, Chân Võ Chân Linh liền trực tiếp lâm vào trong ván cờ.
Nếu Thiếu gia đã bảo bọn họ phá cục, vậy bọn họ đương nhiên sẽ không có ý kiến gì.
Muốn bảo vệ Thiếu gia, cũng phải theo kịp tiến độ mới được.
-----
Dịch: MB_Boss