Mà ở trên hòn đảo, một số người trong lúc cảm nhận những kiếm ý kia, đột nhiên lại có chút minh ngộ.
“Ta có cảm giác chỉ cần nhìn xem là có thể ngộ ra được, liệu có phải chỉ cần dùng tâm thể hội là có thể đột phá không?”
“Đúng vậy, nhưng chỉ cần lâm vào đốn ngộ, khả năng liền phải bỏ lỡ một trận thư hùng này.”
Rất nhiều người nghe vậy đều xoắn xuýt, nhưng cuối cùng, vẫn có nhiều người lựa chọn đi cảm ngộ kiếm ý.
Nhất là kiếm tu.
Bọn họ đến là vì kiếm đạo vô thượng, mà bây giờ kiếm đạo vô thượng lại sinh động như vậy, không nắm bắt cơ hội lúc này, đời này khả năng sẽ không có lần thứ hai.
Chân Võ Chân Linh không đi cảm ngộ, mà vẫn canh gác ở bên cạnh Lục Thủy.
Bọn hắn đối với loại chuyện này đã sớm không còn cảm thấy kinh ngạc.
An nguy của Thiếu gia mới là quan trọng nhất.
Bên trong Quan Vân Các, trừ ba người Lục Thủy ra, những người khác đều lựa chọn tiếp tục chứng kiến trận chiến này.
Bởi vì quan sát trận chiến này, có khả năng càng lấy được nhiều cảm xúc hơn.
Bọn họ không phải kiếm tu, không cần phải đi cảm ngộ kiếm ý làm gì.
Nhưng trận chiến thư hùng kiểu này, dưới tình huống bình thường, bọn họ không có quyền quan sát.
Lần này có thể nhìn tận mắt, chắc chắn là thu hoạch lớn.
Lúc này, Nhục Thực Hoa ở trên vai Chân Võ vẫn không ngừng chảy nước miếng, chỉ là, dòng kiếm ý chảy ngang kia, có không ít đã vọt vào trong miệng Nhục Thực Hoa.
Nhục Thực Hoa lại vô ý nhai nhai rồi nuốt xuống, nó không có linh trí, cho nên đây đều là hành vi trong tiềm thức.
Vừa ăn khí tức kiếm ý, vừa hướng về phía cổ Chân Võ chảy nước miếng.
...
Lục Thủy cau mày, đã đến thời khắc quyết định cuối cùng.
Tốc độ đánh cờ của bọn hắn dần chậm lại, nhưng uy thế lại càng ngày càng mạnh hơn.
Không bao lâu sau, Lục Thủy đánh xuống con cuối cùng.
Hắn biết, ván cờ này đã kết thúc.
Mà ở bên ngoài, Lịch Thiên Xích nhìn hai người đánh cờ, nói:
“Kết thúc rồi.”
“Có lẽ vậy, kiếm ý đã bắt đầu lắng xuống, hẳn là kết thúc rồi.” Hòa Vũ Diệp đáp.
Một ván cờ này thật ra đã đánh rất lâu.
Trời cũng đã tối đen lại.
May mà cuối cùng đã kết thúc.
Dù sao thì bọn hắn cũng không bị thương tổn gì, tóm lại cứ cách xa một chút là được.
Lúc này, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra ván cờ đã kết thúc, kiếm ý chung quanh nhanh chóng lắng xuống, sau đó dần dần biến mất.
Hai bóng người ở trung tâm cũng nhạt dần.
Ngay khi mọi người đều đang cho rằng tất cả sẽ kết thúc như vậy, một giọng nói bỗng vang lên:
“Ta, thua.”
Là giọng nói thuộc về kiếm đạo vô thượng.
“Có ý thức sao?” Lịch Thiên Xích có chút bất ngờ.
Hòa Vũ Diệp cũng vậy, nàng muốn biết tiếp theo có ai đáp lại gì không.
Loại tồn tại cấp bậc này, một cuộc trò chuyện thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy hứng thú.
Những người khác cũng như vậy, tất cả đều nhìn chằm chằm hai bóng người kia, chờ đợi cuộc đối thoại giữa bọn họ.
Lúc này, bóng người thuộc về kiếm đạo vô thượng đứng thẳng lên.
Sau đó cúi đầu với đối thủ của hắn một cái coi như lễ gặp mặt, hắn kính trọng vị đối thủ này:
“Đạo Tông, Kiếm Nhất.”
Trong nháy mắt khi nghe được cái tên này, rất nhiều người đều sững sờ.
Nhưng không có một ai biết Đạo Tông Kiếm Nhất là vị tiền bối nào.
Đừng nói người ngoài, ngay chính người của Đạo Tông cũng không biết người tên Kiếm Nhất này là ai.
Bọn họ căn bản chưa từng nghe thấy cái tên này.
Ma Kiếm Trảm Đồ ngược lại lại có chút suy đoán.
Đạo Tông thời Viễn Cổ không giống với bây giờ, Đạo Tông bây giờ ngay đến da lông của Đạo Tông thời Viễn Cổ cũng không bằng.
Phải biết thời Viễn Cổ, Đạo Tông thế nhưng còn có thể cạnh tranh cùng với những thế lực như Tiên Đình.
Lúc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, vẫn nhìn chằm chằm lên không trung.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy, người đánh cờ với Đạo Tông Kiếm Nhất kia cũng đứng lên.
Rất nhiều người đều muốn biết người này rốt cuộc là ai.
Không cần biết là Lịch Thiên Xích, hay là Ma Kiếm Trảm Đồ, hay là bất kỳ ai trên hòn đảo này.
Tất cả đều muốn mở mang kiến thức một chút, muốn biết xem vị thiên kiêu này là ai.
Nếu như có thể, cả đám đều muốn tranh giành người này đem về.
Lục Thủy lúc này đứng lên, hắn cũng cúi đầu, làm một cái lễ gặp mặt, đối phương là tiền bối của hắn, cũng là kình địch của hắn.
Tôn trọng là chuyện đương nhiên.
Sau đó, Lục Thủy nhẹ giọng mở miệng nói, âm thanh của hắn cũng ngập tràn kiếm ý, truyền ra bên ngoài:
“Ẩn Thiên tông, Lưu Hỏa.”
Tùm!
Một cái đĩa rơi vào trong nước, là rơi từ trong tay Lịch Thiên Xích xuống.
Hắn khó tin nhìn lên không trung, muốn hỏi một câu mình có nghe lầm hay không?
Ẩn Thiên tông, Lưu Hỏa?
Vị Thiếu tông chủ giả kia?
Tên Lưu Hỏa này rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện đáng sợ rồi.
Hòa Vũ Diệp cũng ngây cả người, đây chính là Lưu Hỏa của Ẩn Thiên tông?
Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận sự đáng sợ của Lưu Hỏa này ở cự ly gần như vậy.
Hòa Vũ Diệp có một loại cảm giác, trong tương lai không xa, Ẩn Thiên tông sẽ không còn với tới nổi Thiếu Tông chủ của chính mình.
Loại thiên bẩm này, ngàn năm khó gặp.
Sau đó Hòa Vũ Diệp lạnh nhạt quay qua nhìn Lịch Thiên Xích:
“Đi ăn phân đi.”
Người này, chính là người mà hắn chấp nhận ăn phân để đưa lên Ẩn Thiên Bí Giám.
Lịch Thiên Xích thở dài một hơi, cầm một cái đĩa mới đưa cho Hòa Vũ Diệp:
“Có muốn tài trợ không?”
Hòa Vũ Diệp vẻ mặt lạnh lùng:
“Ha ha.”
...
Ma Kiếm Trảm Đồ cau mày nhìn lên bầu trời, lúc này, tất cả mọi thứ đã trở về trạng thái bình thường.
Hắn rất để ý đến tên Lưu Hỏa kia.
Phải biết rằng, tên Lưu Hỏa đó lai lịch rất thần bí.
Không có ai biết người này thực sự là ai, đến từ đâu.
Nhưng Tiên Đình bọn hắn biết rõ một chuyện, Lưu Hỏa không cùng một đường với bọn hắn.
Giữa bọn hắn và Lưu Hỏa, có mối thù truyền kiếp khó nói rõ.
Hoang Vu bị Lưu Hỏa loại bỏ, Hoa Tiên bị Lưu Hỏa giết chết, Tinh Ti Tiên Quân cũng vì Lưu Hỏa mà bỏ mình.
Có thể nói Lưu Hỏa chính là nhằm vào Tiên Đình bọn hắn.
Bọn hắn muốn tìm ra Lưu Hỏa, nhưng lại không thể tìm ra.
Mặc dù bây giờ, hắn ở ngay đây thì cũng không có cách nào động đến Lưu Hỏa được, bởi vì hắn căn bản không biết dáng dấp của Lưu Hỏa ra sao, kể cả hắn có nghênh ngang đi tới, cũng không thể nào phân rõ được.
Nhưng hắn vẫn định truyền tin tức này lại cho những người khác của Tiên Đình.
Xem họ có muốn tới xử lý chuyện này hay không.
...
Ở trên một hòn đảo khác, nhóm người Kiếm Khởi nhìn hình bóng của Lưu Hỏa, có chút ngoài ý muốn.
“Hóa ra chúng ta lại có thể đi ôm đùi.” Sơ Vũ nói.
“Hay là đi lên trước đi, đến độ cao nhất định chắc chắn sẽ gặp được.” Kiếm Lạc ở bên cạnh nói.
“Lát nữa nhỡ đâu gặp được đùi thì phải nhớ kỹ thiết lập nhân vật của ngươi, một người câm điếc.” Sơ Vũ nói với Kiếm Lạc.
Kiếm Lạc hừ lạnh một tiếng, quay sang đùa với khỉ nhỏ, không tiếp tục để ý Sơ Vũ nữa.
-----
Dịch: MB_Boss