Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 441 - Chương 441: Thiên Địa Kỳ Bàn, Ván Cờ Đỉnh Phong 3

Chương 441: Thiên Địa Kỳ Bàn, Ván Cờ Đỉnh Phong 3 Chương 441: Thiên Địa Kỳ Bàn, Ván Cờ Đỉnh Phong 3

Luồng kiếm ý xuất hiện chính là thể hiện như vậy.

Nếu như không phải có hòn đảo bảo hộ, thì một khi lâm vào trong loại kiếm ý này, bọn họ căn bản không có chút khả năng sống sót nào.

Đây chính là sức mạnh của kiếm đạo vô thượng.

‘Là Thiếu gia, khẳng định là Thiếu gia.’ Chân Võ Chân Linh lập tức đưa ra đáp án trong lòng.

Chỉ có Thiếu gia của bọn họ mới có thể gây ra loại dị biến này.

Khó trách Thiếu gia lâu như vậy rồi còn chưa tỉnh lại.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, những nơi Thiếu gia từng đi qua, không nơi nào không xảy ra chuyện.

Chuyện duy nhất bọn hắn phải làm, chính là đứng ở chỗ này, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Nhưng lại không thể quá phận được, chi ít không thể để cho người khác hoài nghi chuyện này có quan hệ với Thiếu gia.

Đây chính là chuyện mà Chân Võ Chân Linh cần làm.

...

Mà ở phía ngoài quần đảo Mê Vụ, đột nhiên có một đạo kiếm quang phóng lên trời.

Kiếm ý vô thượng tàn phá bừa bãi khắp bốn phía, khí tức cường đại trực tiếp trấn áp hải vực ở xung quanh, dường như muốn ngăn cách tất cả mọi nhân tố không thuộc về nơi này ở bên ngoài.

“Lại xảy ra chuyện gì rồi?” Lịch Thiên Xích đang cầm một miếng đen đen trên đĩa lên ăn, hiếu kỳ hỏi.

Hắn bây giờ đã cách đủ xa, không cần lo lắng ảnh hưởng tới mình.

Quả nhiên là quyết định đúng đắn, may mà không có ở gần, nếu không thì chắc chắn đã xong đời rồi.

Lúc kiếm ý xuất hiện, có không ít người trực tiếp bị ấn thẳng xuống biển sâu, có trời mới biết phải ăn bao nhiêu khổ.

“Lần này không giống lần trước lắm.

Căn cứ vào dị thường trước đó, rất có thể là kiếm đạo vô thượng đã mở ra, nếu trước đây không lâu là do Kiếm Đạo mở ra, vậy bây giờ chính là do có người kích động đến kiếm đạo vô thượng.” Hòa Vũ Diệp nói.

“Không biết có thể có tin tức của tông chủ hay không.” Lịch Thiên Xích nói.

“Nhìn phía trên.” Hòa Vũ Diệp bỗng chen vào.

Lúc này, bọn hắn nhìn thấy phía trên sương mù, ở bên trong Kiếm Đạo có hai bóng người ngồi đối diện nhau ở hai phía của một cái bàn đá.

Trên bàn đá là một bàn cờ.

...

“Đánh cờ?” Ở phía xa xa, Ma Kiếm Trảm Đồ có chút bất ngờ.

Hắn nhất thời không hiểu nổi, kiếm đạo vô thượng và đánh cờ thì liên quan gì đến nhau?

Nhưng mà nghi hoặc của hắn vừa mới dâng lên, ngàn vạn Kiếm Đạo vì những quân cờ đen trắng hạ xuống mà chảy ngang chân trời, kiếm ý như gió thổi phần phật, như ánh sáng soi chiếu muôn vật, tràn ngập quần đảo Mê Vụ.

Kiếm ý cường đại khiến Ma Kiếm Trảm Đồ theo bản năng muốn lùi lại.

Cộp!

Tiếng quân cờ hạ xuống vang lên, kiếm ý vô thượng từ trên trời giáng xuống.

Ầm!!!

Hải vực xung quanh trong nháy mắt nổi sóng lớn.

Giống như là có tồn tại cường đại, tồn tại vô thượng đang quyết đấu ở trên không trung.

“Không phải là đánh cờ sao? Hai người kia là đang dùng bàn cờ thay cho thiên địa, chém giết lẫn nhau à?” Cảm nhận được kiếm ý đáng sợ kia, Ma Kiếm Trảm Đồ lập tức nghĩ.

Nhưng là hắn cũng không thể nào hiểu nổi, rốt cuộc là người như nào mới có thể có được loại năng lực để đối mặt với kiếm đạo vô thượng này.

...

“Ngươi nói là bọn hắn có khả năng là đang dùng bàn cờ thay cho chiến trường? Thế nhưng ngươi có nghĩ tới chuyện, người có thể tiến vào quần đảo Mê Vụ, tu vi lớn nhất chỉ có lục giai thôi không?” Hòa Vũ Diệp nhìn Lịch Thiên Xích, nói.

Lịch Thiên Xích vẫn nhìn chằm chằm hai bóng người đang đánh cờ với nhau kia, đáp:

“Cho nên mới nói, người này ở trên phương diện Kiếm Đạo, khả năng là có thiên phú khó có thể tưởng tượng nổi.

Thiên chi kiêu tử đến mức này, một khi có được kiếm đạo vô thượng, nhất định sẽ danh chấn tu chân giới, trở thành một trong những người mạnh nhất.

May mà không ở trên bí giám của chúng ta.”

Hòa Vũ Diệp nhìn Lịch Thiên Xích, có chút kinh ngạc:

“Không định đưa lên làm mục tiêu phấn đấu nữa à?”

“Nếu như ta đưa người này lên bí giám, thì chưa cần hắn làm gì, ta đã phải ở chỗ này ăn phân rồi.” Lịch Thiên Xích bình tĩnh nói.

Vì chính mình, hắn chắc chắn sẽ không đưa đối phương lên.

Hắn có thể tràn đầy tự tin nói điều này.

“Ha ha.” Hòa Vũ Diệp lạnh giọng đáp lại hai tiếng.

...

Trên một hòn đảo khác, Kiều Càn nhìn hai bóng người đang đánh cờ này, nhất thời im lặng.

Hắn đã nhìn qua ván cờ, cho hắn thêm chút thời gian, hắn có thể đi lên được, nhưng hắn không vội, hoặc là nói nếu không phải do dì lớn của hắn, hắn cũng không muốn tham dự vào chuyện này.

“Đây chính là người ở Quan Vân Các, nhưng đối phương đã làm thế nào? Làm thế nào lại có thể dẫn ra loại dị tượng đáng sợ này.” Kiều Uẩn khó tin nói.

Tu vi của đối phương chắc chắn không quá mạnh.

Thế nhưng lại có thể dẫn động dị tượng ở chỗ này, lấy bàn cờ thay thiên địa, chém giết lẫn nhau.

Đó căn bản không phải là thứ mà những người như bọn nàng có thể lý giải được.

Có thiên kiêu đến mức này ở đây, những người khác còn lấy đâu ra hi vọng nữa?

“Hắn là ai mới được chứ?” Kiều Uẩn rất muốn biết cái này.

Kiều Càn ở một bên không nói gì, nếu như nhất định phải nói ra một người, hắn cảm thấy chỉ có thể là người kia.

Người kia đối với hắn mà nói, là nguy hiểm nhất, cũng là người an toàn nhất.

Nếu là địch thì nguy hiểm nhất, nếu là người đồng hành thì sẽ là an toàn nhất.

Trốn ở dưới bóng ma, không đứng phía trước lộ mình ra ánh sáng.

Đây là lựa chọn tốt nhất.

Sự ẩn mình như của người kia, Kiều Càn bình sinh ít thấy.

Vô số người lấy người kia ra làm trò hề, gọi người kia là Thiếu gia phế vật, lại há biết chí lớn ở chỗ trời đất.

Nhân sinh ở thiên địa chỉ là phàm nhân, là sâu kiến, mà người kia lại có thể so độ cao với thiên địa.

Kiều Càn cúi đầu, làm người nên hiểu lúc nào cần kính sợ, nên hiểu lúc nào cần khiêm tốn.

...

Lục Thủy một lòng vẫn luôn đặt trong bàn cờ, căn bản sẽ không để ý chuyện khác, chuyện duy nhất hắn phải làm bây giờ chính là thắng được người đối diện này.

Kỳ phùng địch thủ, ngàn năm khó gặp.

Một ván trước đó chỉ là ngoài ý muốn, lần này tuyệt đối sẽ không để chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Cốp.

Quân cờ hạ xuống, khí thế uy phong, kiếm ý phía sau như đang phun trào theo khí thế của hắn.

Đối phương cũng không để mình rơi vào thế hạ phong, thua người không thua trận, huống hồ hắn vẫn còn cơ hội thắng.

Làm sao có thể để đối phương thắng khí thế được.

Cộp.

Một tiếng thật lớn vang lên, nghe như tiếng sấm nổ.

Kiếm ý cường đại như có sát ý vô tận, dường như muốn đem Lục Thủy giết chết không chừa một mảnh giáp.

Chỉ là sát ý, Lục Thủy há lại để ở trong lòng?

Nghênh tiếp chính diện.

Thời gian trôi qua, kiếm ý phía ngoài càng ngày càng mạnh hơn, ảnh hưởng càng lúc càng lớn.

Giữa trời đất, như đang có hai vị cường giả cái thế đang tranh giành ngôi vị.

Khiến vô số người đều chấn kinh.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment