Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 440 - Chương 440: Thiên Địa Kỳ Bàn, Ván Cờ Đỉnh Phong 2

Chương 440: Thiên Địa Kỳ Bàn, Ván Cờ Đỉnh Phong 2 Chương 440: Thiên Địa Kỳ Bàn, Ván Cờ Đỉnh Phong 2

Thời gian trôi qua, kiếm ý xung quanh càng ngày càng nhiều, càng ngày càng khoa trương, thậm chí đã đạt đến đạo.

Lúc này, bọn hắn đã hạ được nửa bàn cờ, kiếm ý tứ tán, tựa như mở ra tiền đồ tươi sáng phía trước, chỉ cần đi minh ngộ là có thể chạm đến mơ ước của vô số người.

Nhưng mà Lục Thủy không có ý định này, những vật này căn bản không lọt được vào mắt của hắn.

Trong mắt của hắn lúc này chỉ có bàn cờ trước mặt, đây là một ván cờ bình thường, nhưng Lục Thủy muốn thắng ván cờ này.

Gần đây hắn mới học đánh cờ.

Kỹ năng đánh cờ tuy còn bình thường, nhưng lúc này, hắn có một loại cảm giác như gặp được kỳ phùng địch thủ vậy.

Sống nhiều năm như vậy, nhưng hắn rất ít khi có cảm giác này.

Mà bóng người đối diện Lục Thủy cũng rất chăm chú, nó cảm thấy trạng thái nó rất tốt, rất ổn định, có thể thắng.

Cộp.

Quân cờ màu trắng hạ xuống, Kiếm Chi Đại Đạo chấn động, dường như đang nhảy vọt lên vui sướng.

Lục Thủy không cam lòng yếu thế, toàn lực ứng phó.

Đối với kiếm ý xuất hiện xung quanh, không hề để tâm.

Hắn là đến đánh cờ, không phải đến lĩnh ngộ Kiếm Đạo.

Hai người càng đánh càng nhập thần, càng đánh càng hưng phấn.

Một hồi lâu sau, bóng người kia mới buông quân cờ trong tay xuống.

“Đã nhường.” Lục Thủy bình tĩnh nói.

Nhưng trong lời nói nghe ra chút đắc ý.

Bóng người kia nhìn về phía Lục Thủy, lần đầu tiên phát ra tiếng nói:

“Lại thêm một ván, thấy thế nào?”

Lục Thủy nhìn đối phương, làm dấu tay xin mời.

Hình bóng đối phương bỗng lóe lên hai lần, như đại hỉ, sau đó bàn cờ trong chớp mắt trở về trạng thái ban đầu, tiếp đó, đối phương cầm quân cờ màu đen lên, lần này, nó đi đầu.

Ván này đánh thật lâu, hai bên đều không ai chịu ai.

Cuối cùng, Lục Thủy buông quân cờ trong tay xuống, trầm mặc.

“Đánh rất tốt.” Bóng người kia nhẹ giọng khiêm nhường nói một câu, nhưng trong lời nói lại hàm chứa sự vui sướng, giống như là đang khoe khoang.

Lục Thủy nhìn đối phương, bình tĩnh nói:

“Ba ván.”

“Được.” Bóng người kia gật đầu đáp.

Sau đó, quân cờ trên bàn cờ lại một lần nữa biến mất, lần này, Lục Thủy đi đầu.

Cả hai người tiếp tục đánh cờ, hoàn toàn không thèm để ý đến kiếm ý ở xung quanh sớm đã nhiều đến mức như nước lũ tràn thành, đơn giản chính là đại đạo vô thượng.

Trong mắt bọn họ bây giờ chỉ có bàn cờ, tâm trí chỉ đặt ở thắng bại của ván cờ.

Thắng bàn cờ này, đó mới là kết cục bọn hắn muốn đạt được.

Chứ không phải là kiếm ý xung quanh.

Kiếm là dư thừa.

Cộp!

Âm thanh thanh thúy vang lên, ván cờ mới chính thức bắt đầu.

Đây là ván cờ cuối cùng quyết định thắng thua.

...

Chân Võ Chân Linh vẫn đứng đó, Thiếu gia bọn họ đã nhập định thật lâu rồi.

Vẫn chưa có động tĩnh gì.

Đương nhiên, lúc này cũng có không ít người đã nhắm mắt lại, lựa chọn phá giải ván cờ.

Chân Võ Chân Linh tự nhiên cũng thay phiên thử qua.

Nói như thế nào đây, tuy lĩnh ngộ được không ít thứ, nhưng vẫn không có cách nào giải được ván cờ.

Đạo quang kiếm ảnh, Kiếm Đạo chi ý chảy ngang, căn bản không phải là thứ bọn hắn có thể chịu được.

Còn cần thêm chút thời gian nữa.

Bọn hắn có cảm giác, chỉ cần lĩnh ngộ được một thứ gì đó ở trong Kiếm Đạo chi ý này, liền có thể phá được thế cục.

Một kiếm đập nát bàn cờ cũng coi là phá được thế cục.

Đây gần như là ý nghĩ của tất cả mọi người, chỉ cần ở trong phạm vi mình tiếp nhận được, đi lĩnh ngộ một thức kiếm ý, hẳn là có thể phá vỡ thế cục.

Nhưng khiến Chân Võ Chân Linh ngoài ý muốn chính là, Thiếu gia bọn họ đã nhập định rất lâu rồi.

Cũng không biết có phải là ngủ thiếp đi rồi hay không.

Nghe nói Trà Trà Tiểu thư chính là như vậy, nhắm mắt bế quan cũng có thể ngủ được.

Mà trong lúc Chân Võ Chân Linh đang định lại thay phiên nhau phá vỡ thế cục, từ trong bàn cờ đột nhiên xuất hiện một vệt ánh sáng.

Lúc này, không có mấy người đang nhập định, tất cả đều đưa mắt nhìn về phía bàn cờ, biến hóa đột ngột này khiến cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Ánh sáng không mạnh, nhưng đúng là dị biến chưa từng có trước đó.

“Đây là có chuyện gì? Có người kích động đến cái gì à?”

“Đang trong lúc quan trọng thế này mà ai lại làm gì thế?”

Sau đó cả đám lại nhìn về phía mấy người đang nhập định.

Đang nhập định có tất cả ba người, một là Lục Thủy, hai là Đạo Tông Vũ Niết, ba là Đông Phương Hiểu Hiểu.

Kinh Hải nhìn ba người này, cảm giác cũng không đúng lắm.

Nếu như quả thật là do ba người này, vậy người có khả năng nhất là sư muội Vũ Niết của hắn.

Dù sao cũng là Không Minh Tâm trời sinh.

“Không đúng, các ngươi nhìn mấy hòn đảo khác xem.” Có người đột nhiên kêu lên.

Sau đó từng người mới hướng mắt ra nhìn về phía những hòn đảo khác, bọn họ phát hiện những hòn đảo khác cũng có ánh sáng nhàn nhạt phát ra.

Ánh sáng này phóng tới tận hòn đảo phía bên trên.

Mà vừa lúc này, bàn cờ chỗ bọn họ bên này cũng bộc phát ra một chùm sáng, lao thẳng lên trời.

Tiến về hòn đảo phía trên.

Rầm!

Toàn bộ không gian bỗng rung chuyển.

Chấn động bất chợt này khiến cho tất cả mọi người giật mình.

Giống như là có chỗ nào đó bị kích hoạt lên vậy.

Tiếp đó, bọn họ cảm nhận được một cỗ kiếm ý, một cỗ kiếm ý cực kỳ sinh động.

Kiếm ý này hiện ra từ phía chân trời, rơi xuống Cửu Thiên.

Ánh sáng vạn trượng.

Ầm!

Một vệt kinh quang xuất hiện ở biên giới của tất cả các hòn đảo, vệt kim quang này nhanh chóng thành hình, sau đó nhanh chóng hóa thành một tòa đình ở biên giới của tất cả các hòn đảo, mọi người đều có thể nhìn thấy rõ bên trong đình có gì.

Là một bàn đá, một bộ bàn cờ, và hai người đang đánh cờ.

Tuy không nhìn rõ được dung nhan của hai người kia, nhưng nhìn hai người này ngồi ở chỗ đó, không hiểu sao khiến người ta có một loại cảm giác cực kỳ đáng sợ.

Bọn họ đối mặt với tòa đình, cảm thấy giống như là đang đối mặt với kiếm đạo vô thượng vậy.

Cộp!

Âm thanh quân cờ được đặt xuống vang lên.

Kiếm ý tùy theo đó mà xuất hiện, mạnh mẽ quét ngang tất cả hòn đảo.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều nhận thấy, kiếm ý xuất hiện vì ván cờ của hai người kia, nhưng mỗi lần một quân cờ hạ xuống lại mạnh hơn gấp nghìn lần, vạn lần.

Kiếm ý này giống như một đường đại đạo, cho người ta cơ hội đặt chân lên bậc cửa đại đạo.

“Chuyện này, tình huống này là như thế nào?”

“Đừng nói là có người trong lúc phá vỡ thế cục đã dẫn phát ra loại dị tượng này nhé?”

“Nếu như không phải thế, tại sao lại xuất hiện tình huống này?”

Không ai biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng không có ai đi bỏ lỡ loại dị tượng này.

Loại cảm giác này, giống như là có hai vị kiếm tu vô thượng đang vung kiếm chém giết lẫn nhau.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment