Tò mò, Lục Thủy mở miệng hỏi một câu:
“Ngươi là người của Đông Phương gia sao?”
Nghe được tiếng nói của Lục Thủy, tiên tử kia một mặt kinh ngạc nhìn hắn, cuối cùng gật đầu nói:
“Đạo hữu là?”
Lục Thủy không có ý định trả lời vấn đề này, chỉ bình tĩnh nói:
“Ngươi hiểu.”
Đông Phương Hiểu Hiểu: “???”
Sau đó còn chưa chờ nàng chuẩn bị kỹ, thì đột nhiên, vụt, nàng hóa thành một vệt ánh sáng, tiếp đó biến mất tại chỗ.
Động tĩnh của Lục Thủy bên này cũng không gây ra bất kì chú ý gì.
“Thiếu gia, chúng ta đã có thể.” Chân Võ Chân Linh nói.
Lục Thủy thật ra rất ngạc nhiên, không biết Chân Võ Chân Linh ngộ được cái gì.
Hắn không ngộ được.
Nhưng hắn có thể xem hiểu vết kiếm kia.
Cho nên hắn có thể tùy ý để người khác đi lên.
Đương nhiên, đưa lên tùy tiện như vậy cũng có chỗ tốt chỗ xấu, tốt là nếu đi lên rồi thì có thể lĩnh hội được thứ cao thâm hơn.
Tuy nhiên, người đi lên mà không có cơ sở lĩnh hội, thì đại khái cũng không tốt.
“Vậy liền lên đi.” Lục Thủy bình tĩnh nói.
Sau đó, ba người trực tiếp hóa thành một vệt ánh sáng, biến mất tại chỗ.
Lần này, những người khác cảm giác được, thấy cảnh này liền ngây cả người, cái này, nói đi lên là đi lên như vậy à?
Hay là ba người vừa rồi, thiên phú kinh người đến như vậy?
...
Rất nhanh sau đó, ba người Lục Thủy đã xuất hiện trên một hòn đảo khác.
Hoàn cảnh nơi này tốt hơn so với bên dưới rất nhiều, có hồ nước, còn có một lầu các.
Trên lầu các có ghi, Quan Vân Các.
Lục Thủy nhìn hồ nước, phát hiện bên trong còn có cả cá.
“Nước không tệ.” Lục Thủy nói với Chân Võ:
“Lấy đóa Nhục Thực Hoa kia ra đi.”
Hắn muốn nhìn một chút xem đóa Nhục Thực Hoa này có ăn cá hay không, không ăn thì để nó uống nước ở đây cũng được.
Chân Võ trước tiên lấy Nhục Thực Hoa ra, phải biết pháp bảo trữ vật của Chân Võ cũng không phải pháp bảo trữ vật bình thường.
Để Nhục Thực Hoa sống ở bên trong cũng không có vấn đề gì.
Lục Thủy nhận lấy Nhục Thực Hoa, vừa đi ra nó liền hướng về phía Chân Võ chảy nước miếng, xong lại hướng về phía Lục Thủy chảy nước miếng.
Lục Thủy không để ý, thả Nhục Thực Hoa vào trong nước.
Một lát sau, một con cá bơi về phía nó, lắc lư bên cạnh.
Con cá kia bơi bơi hai vòng cũng không thấy Nhục Thực Hoa phản ứng gì.
Chỉ là cứ hướng về phía tay Lục Thủy chảy nước miếng.
Lục Thủy rời khỏi chỗ đó, để Nhục Thực Hoa không phát hiện được hắn.
Sau đó Nhục Thực Hoa liền hướng về phía con cá trong hồ nước, tiếp tục chảy nước miếng.
Vù!
Lục Thủy ném một thứ trái cây về phía Nhục Thực Hoa, Nhục Thực Hoa không nói hai lời mở lớn miệng cắn lấy trái cây, chỉ là lúc cắn vẫn hướng về phía con cá kia không ngừng chảy nước miếng.
Đến nỗi hù cho con cá kia phải điên cuồng chạy trốn.
Lục Thủy lắc đầu.
Để Chân Võ thu hồi Nhục Thực Hoa xong, ba người liền đi về phía Quan Vân Các.
Nơi này có hai tầng, người hẳn là đều ở lầu hai, lối đi lên đảo tiếp theo hẳn cũng ở lầu hai.
Đúng vậy, Lục Thủy nhìn thấy được, phía trên đầu bọn họ còn có một hòn đảo lớn hơn.
Vẫn là kết nối hai bên.
Tiếp tục như vậy, những kẻ mạnh nhất còn sót lại, có thể sẽ gặp mặt ở hòn đảo trên cùng.
Chỉ là có người nào có thể đi lên đến hòn đảo trên cùng hay không, lại là một việc khác.
Lục Thủy đi lên lầu hai của Quan Vân Các.
Lúc lên đến nơi mới phát hiện ra nơi này đã có năm người.
Còn có mấy người nhìn khá quen mắt.
Người của Đông Phương gia và nam nhân ban đầu kia không nói.
Còn lại là hai nam một nữ.
Hẳn là người của Đạo Tông.
Đạo Tông Kinh Hải và Đạo Tông Vũ Niết đều hiếu kỳ nhìn về phía những người mới tới.
Một nhị giai, đi theo phía sau đại khái là hai tứ giai, nhìn thế nào cũng là thiếu gia của nhà nào đó, về phần là nhà ai thì không ai biết.
Đông Phương Hiểu Hiểu nhìn Lục Thủy, thật ra nàng rất muốn đối phương lại tới chỗ nàng nói thêm một câu ‘ngươi hiểu’, biết đâu nàng lại được đi lên tiếp.
Dù sao nàng vẫn không biết mình đã đi lên kiểu gì.
Nàng cảm thấy Trà Trà nói rất đúng, hô khẩu hiệu một cái là được rồi.
Sau đó nàng liền trốn ở một bên tiếp tục lĩnh hội, lĩnh hội không được liền gióng tai để ý xem khẩu hiệu là cái gì.
Lục Thủy không để ý đến những người ở đây, mà nhìn xung quanh, phát hiện thứ phải đối mặt lần này chính là một bàn cơ.
Trên bàn cờ có ghi một câu: Ván cờ Kiếm Đạo, người phá được có thể lên Thính Vũ lâu.
Lục Thủy hiểu được, hòn đảo phía trên gọi là Thính Vũ lâu.
Nhưng trên bàn cờ không hề có quân cờ.
Lục Thủy tìm một vị trí ngồi xuống, sau đó nhắm mắt lại, kéo ý thức đến bàn cờ.
Hắn muốn nhìn một chút xem ván cờ này phá thế nào.
Nếu như là lĩnh ngộ Kiếm Đạo, vậy sẽ hơi khó đối với hắn.
Trong nháy mắt khi chạm tới bàn cờ, Lục Thủy có cảm giác như mình bị mắc kẹt trong đó.
Tiếp đó hắn nhìn thấy phía trước có một cái bàn đá, trên bàn đó có một bàn cờ, ở phía đối diện còn có một bóng người đang ngồi, nhìn không rõ bộ dáng.
Nhưng hẳn là một nam nhân.
Sau khi Lục Thủy xuất hiện, bóng người kia liền làm dấu tay xin mời.
Lục Thủy nhìn đối phương không nói gì, đi qua ngồi xuống.
‘Chỉ đơn thuần đánh cờ thôi sao?’ Lục Thủy có chút ngoài ý muốn.
Nếu như vậy thì khá bình thường.
Nhưng mà, bình thường với hắn mà nói có lẽ mới là thú vị nhất.
Dù sao thì những thứ phi phàm trong mắt hắn đều như nhau, còn không bằng cứ bình thường như vậy.
Sau khi ngồi xuống, Lục Thủy phát hiện bóng người đối diện vẫn giữ nguyên tư thế mời như vừa rồi, hẳn là muốn hắn đi trước.
Không do dự, Lục Thủy hạ một nước cờ.
Cộp.
Quân cờ đặt xuống, Lục Thủy có cảm giác xung quanh xuất hiện một đạo kiếm ý.
Đạo kiếm ý này khá bình thường, rất dễ khiến người ta minh ngộ.
Nhưng kiếm ý này chỉ vờn xung quanh chỗ bọn hắn, không hề ảnh hưởng đến ván cờ, cho nên Lục Thủy cũng không để ý, chỉ chờ đợi đối phương hạ nước tiếp theo.
Đối phương cũng không để ý tình huống xung quanh, ngồi phía quân trắng đánh cờ với Lục Thủy.
Cộp.
Quân trắng hạ xuống, xung quanh lại xuất hiện một đạo kiếm ý, cao thâm hơn so với trước một chút, nhưng cũng dễ dàng khiến người ta minh ngộ.
Lục Thủy không thèm nhìn.
Kiếm ý?
Với hắn mà nói chẳng qua chỉ như gió thổi, trừ việc mát mẻ hơn, thì không có chút tác dụng nào khác.
À, còn một công dụng khác nữa, cái này nếu thổi qua mái tóc dài của Mộ Tuyết, chắc chắn sẽ khiến nàng đẹp hơn.
Nghĩ đến đây, Lục Thủy lập tức xua xua Mộ Tuyết trong đầu đi, tiếp tục đánh cờ.
Lục Thủy hạ cờ.
Xung quanh vẫn tiếp tục xuất hiện kiếm ý, lại cao siêu hơn một phần.
Lúc đối phương đánh cũng như vậy.
-----
Dịch: MB_Boss