Thấy cảnh này, có người lập tức nói:
“Ta có cảm giác, chúng ta có phải vừa làm sai cái gì không?”
“Không đâu, ba người vừa rồi nhìn thế nào cũng thấy không phải là người bình thường, nếu như chúng ta có hành vi đi quá giới hạn, thì có thể đã trở thành vong hồn dưới kiếm của đối phương rồi.”
“Nói rất đúng.”
Năm người nhẹ nhàng thở ra.
Đương nhiên, bọn họ vẫn sẽ thử đi lên lại một lần nữa.
Tóm lại thử thêm một chút cũng tốt.
Biết đâu lại tìm được điểm then chốt thì sao?
--- ---
Lúc Lục Thủy xuất hiện, thì đã đang ở một chỗ trên không trung, dưới chân là một tấm Thạch Phát Quang to lớn, nhìn ra xa, còn có thể thấy có rất nhiều phiến đá đang trôi nổi ở xung quanh.
Phía trên mỗi một phiến đá đều có người, chỉ là nhiều hoặc ít.
Mà càng lên cao thì phiến đá càng lớn.
“Nơi này cấm bay, vậy đi lên kiểu gì?” Đột nhiên có người hỏi.
“Không biết, hẳn là cần phải vượt qua khảo hạch đi.”
“Ừm, chỉ là không biết sẽ là cái gì.”
Người đang ở trên những phiến đá kia, chính là đám người vừa từ phía dưới đi lên.
Hầu hết người ở đây đều biết không có mảnh vỡ thì không thể đi lên được.
Vì sao?
Vì cái gì càng hiếm thì càng lọc người.
Chỉ có một phần nhỏ thực sự cho rằng không có mảnh vỡ cũng có thể đi lên được.
Lục Thủy không có để ý đến những thứ này, mà nhìn ra xung quanh, sau đó phát hiện phía dưới tảng đá lớn ở trên đầu có kết đối với hai phiến đá khác.
‘Nói cách khác, là sàng chọn từng tầng từng tầng sao?’ Lục Thủy đưa ra đáp án trong lòng.
Nhưng sàng chọn thế nào, tạm thời chưa biết.
Lục Thủy cũng không sốt ruột, bởi vì cầu thang phía dưới vẫn còn đó, cho nên mọi thứ ở nơi này vẫn sẽ chưa bắt đầu, vậy nên không có con đường đi lên cũng là bình thường.
Một hồi lâu sau, Lục Thủy phát hiện phiến đá dưới chân mình phát sáng, sau đó dần tối lại.
Nói cách khác, mặt cầu thang đang dần biết mất.
Cũng tức là sàng chọn ở đây sắp bắt đầu.
Lục Thủy ý thức được điều này, những người khác tự nhiên cũng ý thức được.
Mỗi người đều tự động cách xa nhau ra một chút, phòng ngừa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn không cần thiết.
Chân Võ Chân Linh đứng ở bên Lục Thủy cũng cảnh giác lên.
Nơi này, tứ giai không phải chỉ có một người hai người, ai biết những người này sẽ làm ra chuyện gì.
Cho nên không thể không đề phòng.
Rất nhanh sau đó, ánh sáng nhàn nhạt đã biến mất, tiếp đó, phiến đá ở dưới chân mỗi người bắt đầu biến hóa, giống như là đất đai đang sinh sôi, cỏ cây bắt đầu đâm chồi, nảy lộc.
Lục Thủy tránh ra một khoảng, bên cạnh hắn có một cây đại thụ đang mọc lên.
Lục Thủy nghĩ, chủ nhân của kiếm đạo vô thượng, liệu có phải là nữ không?
Không có chuyện gì đi trang trí lằng nhằng như vậy làm gì?
Một lát sau, phiến đá ban đầu đã biến thành một hòn đảo nhỏ nổi bồng bềnh giữa không trung, trên đảo có hoa có cỏ, thậm chí con có mấy con động vật nhỏ đang len lén quan sát bên này.
Mà là cho người ta chú ý nhất, chính là khu vực trung gian.
Nơi đó có một tấm bia đá.
Rất nhiều người đều vây lại đây xem, tất cả mọi người đều biết, tấm bia đá này hẳn là có manh mối để đi lên.
Lục Thủy tự nhiên cũng đi tới nhìn thoáng qua một cái.
Phía trên tấm bia có khắc một câu: Kiếm Đạo, thức thứ nhất, ngộ giả có thể lên Quan Vân các.
...
Quan Vân Các?
Lục Thủy ngẩng đầu nhìn lên, nếu như hắn đoán không sai, Quan Vân Các chính là trên ngón tay?
Chủ nhân nơi này, thật văn nhã, kiếm tu đều như vậy sao?
Lục Thủy nghĩ nghĩ, có lẽ kiếm tu đều là như thế đi.
Nhưng cái này cũng cho thấy rằng đối phương rất mạnh, nơi này gần như là một không gian độc lập, mà lại tạo thành dựa trên quần đảo Mê Vụ.
Kiếm Đạo vô thượng, năng lực không gian cũng cao minh như vậy.
Sau đó Lục Thủy nhìn về phía tấm bia đá một lần nữa, dòng chữ khắc trên tấm bia đá lúc này đã biến mất, giờ chỉ còn một vết kiếm ở trên đó.
Đây chính là chốt mở đường đi lên.
Lĩnh ngộ được vết kiếm này, liền có thể đi lên.
Rất nhiều người lúc này đều cảm thấy hoang mang.
“Cái này thì lĩnh ngộ kiểu gì?”
“Xem ra, ở chỗ này, kiếm tu quả thực chiếm hết ưu thế.”
Nhưng có một vài người không nói gì, mà ngồi xuống một bên, thử lĩnh hội vết kiếm kia.
Lục Thủy cũng không sốt ruột, hắn thử nhìn lên, thế nhưng thị giác giống như bị ảnh hưởng, không nhìn nổi phía trên rốt cuộc còn có bao nhiêu tầng.
Nếu như chỉ là hai ba tầng thì không có vấn đề gì, nhưng nếu như nhiều hơn, thì có trời mới biết còn phải đợi ở chỗ này bao nhiêu ngày.
Mặc dù như vậy hắn có thể chuyên tâm vào việc mạnh lên, tích lũy thật nhiều thật nhiều sức mạnh thiên địa.
Nhưng hắn đi lâu như vậy, cộng thêm việc cha mẹ hắn không có ở nhà, Mộ Tuyết mà sốt ruột chạy đi vớt hắn về sẽ không tốt.
Được rồi, hắn cũng nghĩ nên giải quyết chuyện ở nơi này sớm một chút, sau đó trở về.
Ngồi nhìn Mộ Tuyết ăn đồ ngọt, rồi trêu chọc hai câu, thật sự rất thú vị.
Sau đó Lục Thủy lại nhìn vào vết kiếm, muốn xem xem có chuyện gì xảy ra, chỉ là còn chưa kịp xem xét tỉ mỉ thì đột nhiên có một tiếng nói vang lên:
“Ta hiểu rồi.”
Lục Thủy nhìn sang, người minh ngộ chính là một nam nhân, tu vi tứ giai.
Không phải kiếm tu.
Những người khác tự nhiên cũng nhìn sang, ngay lúc có người định hỏi người kia đã ngộ được cái gì, thì người kia đột nhiên hóa thành một vệt ánh sáng, biến mất tại chỗ.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều hiểu, người vừa rồi thật sự lĩnh hội được, hắn đã đến Quan Vân Các.
Cũng chính là một hòn đảo ở tầng trên.
Thấy có người thành công, những người khác cũng không nghĩ nhiều nữa, chăm chú vào việc lĩnh hội vết kiếm kia.
“Ta hiểu rồi.” Bất chợt, một vị tiên tử nói.
Sau đó từng người từng người đều hướng ánh mắt về phía nàng.
Có hâm mộ, có không cam lòng.
Lục Thủy cũng nhìn sang, nhưng một lát sau, vẫn chưa thấy nàng biến mất.
Những người khác cũng cảm thấy ngờ vực, vì sao nàng vẫn còn ở đây?
Bị nhìn chằm chằm hồi lâu, tiên tử kia mới lúng túng mở miệng nói:
“Ta có một tỷ tỷ, không đúng, là một muội muội, nàng từng nói, có đôi khi chỉ cần hô khẩu hiệu lên là được.
Cho nên ta liền thử hô một chút.”
Đám người: “...”
Lục Thủy: “...”
Này là người của Đông Phương gia à?
Những người khác cũng chết lặng, trên đời này còn có loại người này à, vị muội muội kia của ngươi, đầu óc có bị bệnh không thế?
Sau khi xác định tiên tử kia chỉ là hô hô thử một chút, những nhân tài ở đây đã không còn quan tâm đến nàng nữa, lại bắt đầu lĩnh hội từ đầu.
Vị tiên tử kia vô cùng xấu hổ, lùi về sau một khoảng, không dám đợi ở phía trước nữa.
Nàng lùi về phía sau, lại vô tình rút ngắn khoảng cách với Lục Thủy.
-----
Dịch: MB_Boss