Trầm mặc một lát, Lục Thủy nhìn bà lão, lại nói:
“Đối với bà mà nói, thứ đáng giá nhất trên người là gì?”
“Khô, lương khô.” Bà lão lấy ra chút lương khô.
Trông giống như bánh
Lục Thủy nhìn thoáng qua, sau đó cầm lấy một miếng, xoay người rời đi.
“Ở yên chỗ này, đừng chạy loạn, có thể bảo vệ hai người bình an.”
Trước khi đi, Lục Thủy dặn dò một câu.
Về phần có nghe thấy hay không, không liên quan gì tới hắn.
Lúc hắn rời đi, dưới chân hắn xuất hiện mấy đạo trận văn.
Có thể ẩn giấu khu vực này.
Ra dễ vào khó.
Bà lão nhìn ba người rời đi, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
--- ---
Lục Thủy rời đi, hắn còn chưa đến mức xuất thủ với một người bình thường.
Nhưng người bình thường lại có thể sinh hoạt ở trong Mê Vụ Chi Đô, chuyện này thật đúng là hiếm có.
‘Khi đi vào Mê Vụ Chi Đô rồi nói sau.’ Lục Thủy thầm nghĩ trong lòng.
Sau đó hắn tùy ý đi trên đường, dự định đi dạo một vòng, nếu như không có thu hoạch gì, liền an tâm đặc sách, hoặc đi tìm con Linh thú để tu luyện thể thuật một chút.
Mỗi lần tu luyện thể thuật xong, đều có một loại ảo giác có thể đánh bay Mộ Tuyết.
Thật không tệ.
Khi đó cảm giác như thứ gì cũng có thể đánh bay được.
Chỉ là mới đi không được bao lâu, kiếm đạo vô thượng lại một lần nữa hiện ra trên bầu trời.
Lục Thủy ngẩng đầu nhìn một cái, phát hiện kiếm đạo vô thượng lần này không giống với trước đó lắm.
Không có khí thế như trước đó, nhưng lại không bình thường chút nào.
Là nội liễm.
Sau đó, Lục Thủy nhìn thấy có mấy tia sáng từ không trung rơi xuống.
Giống như thả một cái thang dây xuống đất vậy.
“Thiếu gia, có phải kiếm đạo vô thượng đang lựa chọn người thừa kế không?” Chân Võ tò mò hỏi một câu.
Lục Thủy không nói gì, nhưng kiếm đạo vô thượng đúng là đang để cho người ta tới gần.
Có lẽ là do chủ nhân của kiếm đạo vô thượng sắp xếp.
Về phần chủ nhân của kiếm đạo vô thượng, tám chín phần mười là đã mất.
Đây là chút Kiếm Đạo còn sót lại trên người hắn.
Có thể nói là truyền thừa còn sót lại.
“Qua xem một chút đi.” Lục Thủy nói.
Không bao lâu sau, Lục Thủy liền đi tới chùm sáng gần cầu thang nhất.
Tới thời điểm này, nơi này đã có không ít người tụ tập.
Cả đám đều không một ai dám đi vào trước.
“Nơi này thật sự có thể tùy tiện đi vào sao? Đi vào không cần điều kiện gì sao? Mảnh vỡ của ta đã bị đoạt mất, còn có thể vào không?”
“Ngươi đi thử không phải là được rồi sao? Có điều mảnh vỡ của ta cũng bị đoạt.”
“Người yếu đều bị cướp, nói ra các ngươi không tin, ta còn bị cướp hai lần, lần thứ hai đối phương không cướp được mảnh vỡ, thiếu chút nữa còn vác cả chúng ta đi.”
Cả đám người không nói gì thêm, nói một hồi lại đều là nước mắt.
Tu vi không đủ, ở chỗ này cũng rất dễ ăn thiệt, vài người tới còn không thể quay về.
Muốn cơ duyên, phải bỏ ra được cái giá tương ứng.
Mà cũng không phải cứ trả giá đắt là có thể có được cơ duyên.
Lục Thủy đứng ở phía sau, không nói gì.
Hắn thật ra cũng không có mảnh vỡ.
Nếu như không có mảnh vỡ thì không thể đi vào, vậy hắn chỉ có thể dùng chút thủ đoạn thôi.
Một cái cửa vào còn chưa đến mức ngăn được hắn lại.
Thời điểm này cũng không có ai dám đi vào đầu tiên, nhất là người có mảnh vỡ thì càng phải cẩn thận, nhỡ đâu bị nhận định là có mảnh vỡ, liền trở nên nguy hiểm.
Thưc lực không đủ ở ngoài còn có thể may mắn chạy được, nhưng ở chỗ này mà bị cướp, thật sự là thua thiệt đến muốn khóc.
“Để ta thử vào trước, xem xem không có mảnh vỡ có thể đi vào hay không.” Đột nhiên có một nam nhân nói.
Mấy người cùng hắn nói chuyện phiếm gật gật đầu.
Bày tỏ ủng hộ.
Lục Thủy nhìn, có chút muốn cười.
Người này rõ ràng có mảnh vỡ, nhưng cứ nhất định phải nói mình không có, làm người đầu tiên thử.
‘Nhóc thông minh, không tệ.’ Lục Thủy đánh giá.
Sau đó, tất cả mọi người nhìn người kia bước vào cầu thang, ai ai cũng nhìn chằm chằm, tiếp đó nhìn thấy người kia vững vàng đạt chân trên cầu thang.
Chẳng qua khi hắn vừa muốn bước lên, cả người bỗng hóa thành một vệt ánh sáng, lao lên.
Giống như là tiến nhập vào kiếm đạo vô thượng vậy.
Tất cả mọi người sững sờ.
Nhưng không kinh hoảng.
“Như vậy có phải là đã nói rõ rằng không có mảnh vỡ cũng có thể đi vào không?”
“Hẳn là đi, chúng ta cũng thử một chút.”
Sau đó lại có hai người lên thử.
Hai người kia cũng hóa thành ánh sáng lao lên.
Sau đó những người khác cũng chen lấn nhau vọt vào.
Lục Thủy nhìn những người này, trong nháy mắt không biết nói cái gì cho phải.
Cuối cùng, còn lại năm người, cũng một mặt chờ mong, chẳng qua là khi bọn họ giẫm lên câu thang, thì chân lại trực tiếp xuyên qua.
Cả năm người đều như vậy.
Bọn họ một mặt hoang mang.
“Ngươi không có mảnh vỡ sao?”
“Không có, ngươi thì sao?”
“Cũng không có.”
Sau đó năm người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
“Không phải là chúng ta bị lừa rồi chứ?”
“Không, chúng ta bị cướp, thuận tiện bị lừa.”
“...”
“Cho nên một đám vừa rồi đều là hí tinh diễn trò?”
Năm người trầm mặc.
Hóa ra những người vừa rồi kia, thật ra đều có mảnh vỡ, chỉ là cả đám đều nói mình không có.
Chỉ còn có năm người là thật sự không có mảnh vỡ.
Chân Võ Chân Linh thật ra cũng rất bất ngờ, cảm giác nên học tập một chút.
“Đi thôi, chúng ta cũng đi lên xem.” Lục Thủy nói.
“Thiếu gia, thật sự có thể chứ?” Chân Võ hỏi.
Bọn họ không có mảnh vỡ.
Lạc Phong và Nhiếp Hạo cũng không có, lúc hai người tới, kiếm đạo vô thượng cũng không hiển hiện.
Lúc đi ra, kiếm đạo vô thượng cũng không cho bọn hắn mảnh vỡ.
Sau đó, Lục Thủy đi tới phía trước cầu thang.
Năm người kia tự nhiên vẫn ngoan ngoãn đứng ở một bên, nói đùa, trong ba người này, người ở giữa kia không nói, nhưng hai người bên cạnh bọn hắn đều không nhìn thấu tu vi.
Ít cũng phải là tứ giai.
Bọn hắn cơ bản là vừa mới vào tam giai.
Đối với rất nhiều người mà nói, bọn hắn thật ra đủ mạnh, nhưng ở chỗ này thì có vẻ hơi yếu.
Ở trước Chân Võ Chân Linh thì càng yếu.
“Cái kia, thật ra nơi này hẳn là phải có mảnh vỡ mới có thể đi vào.” Có người hảo tâm nhắc nhở.
Nhưng rất nhanh liền cảm thấy mình lỡ lời, bởi vì ba người này nhìn thế nào cũng thấy không phải là người bình thường.
Cho nên sẽ không có chuyện không có mảnh vỡ.
Lục Thủy nhìn đối phương một chút, không nói gì, rồi lại quay lại, bước một bước lên cầu thang.
Ngoài ý muốn, Lục Thủy không hóa thành ánh sáng lao lên trên như những người khác, mà là cứ như vậy từng bước một đi lên.
Cái này... Đây là có chuyện gì?
Chân Võ Chân Linh cũng hơi kinh ngạc, nhưng vẫn im lặng đi theo.
Đến lúc Chân Võ Chân Linh đặt chân lên cầu thang, ba người Lục Thủy mới hóa thành ba chùm ánh sáng, vọt thẳng lên trời.
-----
Dịch: MB_Boss