Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 436 - Chương 436: Bà Lão Người Thường

Chương 436: Bà Lão Người Thường Chương 436: Bà Lão Người Thường

“Pháp bảo của ngươi rất đặc biệt, nhưng có thể sử dụng được mấy lần chứ?”

“Chúng ta không muốn tổn thương ngươi, cho nên khuyên ngươi đừng làm chuyện điên rồ.”

“Một con dã thú bình thường mà thôi.”

Giọng nói này là của hai nam một ữ.

“Cho là ta già đến lẩm cẩm rồi sao? Đám trộm cướp này.” Giọng nói già nua kia lại vang lên, mang theo chút vô lực.

Lúc này, Lục Thủy cuối cùng cũng đã đi tới hiện trường.

Chỉ là vừa nhìn thấy hiện trường, lông mày của hắn liền nhíu lại.

Ở đây có ba người đang đề phòng một lão già.

Ba người này đứng cách nhau một khoảng, trên người đều bị thương, nhìn như sẽ tấn công bất kỳ lúc nào.

Ba người này một tu vi tứ giai, hai tu vi tam giai.

Mà đối mặt với ba người chính là một bà lão, một người bình thường.

“Người bình thường?” Lục Thủy lúc nhìn thấy nàng, thậm chí còn có chút hoài nghi mắt của mình.

Người bình thường tới chỗ này kiểu gì?

Đi lạc à?

Sau đó Lục Thủy nhìn thấy trong tay bà lão cầm một cái quyền trượng, đại khái gọi là pháp bảo năng lượng, không phải pháp bảo chủ động, mà là pháp bảo hộ thể bị động.

Có cả công cả phòng, hai trong một.

Cũng chính nhờ nó, bà mới có thể kiên trì được đến tận bây giờ trước ba tên tu chân giả kia.

Sau đó Lục Thủy nhìn về phía sau lưng bà lão, là một con sói hoang.

Một con sói hoang nhìn rất bình thường.

Nó nhìn chằm chằm ba người kia, nhe răng trợn mắt, dáng vẻ cực kỳ phẫn nộ.

‘Xác thực chưa có linh trí, có điều trong thân thể có một cỗ sức mạnh ẩn tàng, nhưng ba người kia không có lý do gì sẽ phát hiện ra.

Hẳn là thấy con sói này bất phàm, cho nên mới nổi tâm tư.’

Lục Thủy không có hứng thú gì đối với chuyện này.

Bắt sói còn không bằng cướp pháp bảo, còn có thể chơi một lúc.

Đương nhiên, hắn tới không phải là vì cái này.

Sau đó, Lục Thủy nhìn về phía đám người này, bình tĩnh nói:

“Công kích vừa rồi là do ai làm?”

Nghe thấy tiếng Lục Thủy, tất cả đều cảm thấy hơi khác thường, đây là tới trả thù sao.

Đương nhiên, ba người kia cũng không thèm để ý, cũng không phải là công kích của bọn hắn bay lung tung.

Mà bà lão ở bên kia, sắc mặt bỗng trở nên khó coi.

Lại tới thêm ba người nữa.

Bà không còn kiên trì được bao lâu.

Nghĩ như vậy, bà liền đẩy đẩy con sói hoang ở phía sau đi.

Mặc dù sói hoang vô cùng tức giận, nhưng nó vẫn nghe theo ý của bà lão.

Chỉ là ánh mắt của nó cho người ta cảm giác giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể lao lên cắn xé địch nhân.

“Vị đạo hữu này, ba người chúng ta không làm ra bất kỳ công kích nào, nếu như thứ đạo hữu nói tới là một vệt ánh sáng, vậy rất có thể là do bà lão kia làm.” Một nam nhân mở miệng, mặt tươi cười:

“Nếu đạo hữu phải xử lý chuyện này, vậy mấy người chúng ta trước hết sẽ đi qua một bên, đợi đạo hữu xử lý xong chuyện của đạo hữu, chúng ta lại tiếp tục giải quyết ân oán giữa chúng ta và đối phương.

Đạo hữu đừng để ý tới chúng ta làm gì.

Mời tới trước.

Chúng ta tuyệt đối sẽ không xuất thủ can thiệp.”

Nói xong ba người liền tránh ra, nhìn Lục Thủy hành động.

Lục Thủy quay đầu nhìn nam nhân vừa nói chuyện kia một chút, bình tĩnh nói:

“Vả miệng.”

Bốp!

Một tiếng thanh thúy vang lên.

Nam nhân kia bị một bàn tay của Chân Võ tát tới đứng không vững.

Tát người xong, Chân Võ chớp mắt đã trở lại đứng phía sau lưng Lục Thủy, không nói gì.

“Đừng nói nhiều mấy lời khiến người ta buồn nôn như vậy, nếu không ta sẽ cảm thấy ngươi là đang bảo ta đánh ngươi.” Lục Thủy nói với ba người kia.

Người bị đánh thế nhưng là một tứ giai.

Nhưng mới 4.1, so với 4.6 vẫn còn một khoảng lớn.

Còn là loại tứ giai đã trải qua lượng lớn kỳ ngộ như Chân Võ.

Đơn giản là một trời một vực.

“Ngươi...” Trong mắt người kia lộ vẻ phẫn nộ, xong vẫn cố nén lửa giận lại, nói:

“Đạo hữu có phải hơi quá đáng rồi hay không?”

“Vả tiếp đi.” Lục Thủy nói.

Bộp!

Rầm!

Lần này, nam nhân kia bị một bàn tay đập bay ra ngoài.

Hai người còn lại cũng có chút sợ sệt nhìn đám người Lục Thủy.

Lục Thủy vẫn một mặt bình tĩnh.

Coi hắn như một công cụ mà dùng, lại còn nói đường hoàng như thế, chẳng phải là đang kêu người ta động thủ sao?

Lúc này, nam nhân kia đứng lên, nhìn Lục Thủy không dám nói nữa, mà là mang người không ngừng lùi về phía sau.

Cuối cùng biến mất trong tầm mắt của Lục Thủy.

Người này quả thực là biến thái, một lời không hợp liền động thủ vả miệng, nhưng người của đối phương lại mạnh hơn nhiều so với hắn.

Thấy ba người kia đã hoàn toàn rời đi, Lục Thủy mới thu hồi ánh mắt, sau đó mới nhìn sang bà lão kia:

“Công kích vừa rồi là do bà làm ra?”

Bà lão kia há to miệng, cuối cùng không giải thích gì, chỉ gật đầu:

“Thật xin lỗi.”

Giọng nói hơi khàn khàn.

Lục Thủy nhìn bà lão, đối phương hẳn là từ 60 tuổi trở lên đi.

Già nửa bàn chân đã bước vào quan tài, người bình thường như này, thế mà lại ở nơi nguy hiểm như ở đây.

“Bà là một người bình thường, tại sao lại ở chỗ này?” Lục Thủy hỏi.

Bà lão do dự một chút, rồi nói:

“Chúng ta đi ra ngoài tìm chút đồ ăn, sau đó ngọn núi này đột nhiên bắt đầu chuyển động, tiếp đó, trên núi vốn không có người, đột nhiên có rất nhiều người tới.”

Lục Thủy cau mày lại.

“Ý của bà là, nơi trước kia bà sống là ở, Mê Vụ Chi Đô?” Lục Thủy hỏi.

Mê Vụ Chi Đô có thể có người sống, nhưng căn bản là không thể có người bình thường sống ở đó.

Bà lão này tuyệt đối không thể sống ở Mê Vụ Chi Đô được.

Trên lý thuyết là như thế.

Bà lão lắc đầu, nói:

“Ta không biết đó là nơi nào, từ lúc ta còn nhỏ đã ở chỗ đó, một người như vậy sống đến bây giờ.”

Lục Thủy không nói gì.

Một người bình thường ở Mê Vụ Chi Đô sống từ nhỏ tới già, chuyện này không bình thường.

Nhưng hắn có thể nhìn ra rõ ràng, bà lão này chính là người bình thường.

Sói hoang sau lưng bà lúc đầu kia cũng không đủ để bảo hộ bà.

‘Có lẽ là có nguyên nhân khác đi.’ Lục Thủy tạm thời không tìm thấy nguyên nhân, nghĩ.

Đi vào Mê Vụ Chi Đô có lẽ có thể có manh mối.

Thế nhưng hắn không có khả năng đi vào.

Sau đó Lục Thủy cúi đầu nhìn về phía con sói hoang kia.

Thấy Lục Thủy nhìn sói hoang, bà lão liền kéo sói hoang về phía sau, cố gắng che chắn, dường như lo lắng Lục Thủy sẽ ra tay cướp đoạt vậy.

Bà không cần nghĩ cũng biết, ba người trước mặt này không giống với ba người trước đó.

Ba người này, chỉ dăm ba câu đã có thể đuổi ba người kia đi, tuyệt đối không phải nhân vật cùng đẳng cấp.

“Đây là sói của bà?” Lục Thủy hỏi.

“Là do ta nuôi lớn, là con của ta.” Bà lão nói.

Lục Thủy trầm mặc không nói.

Dã tính của con sói kia chưa từng biến mất, nhưng ngược lại rất nghe lời.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment