“Truyện ký Thần Ma?” Lục Thủy có chút ngoài ý muốn, nhìn về phía Chân Võ Chân Linh:
“Các ngươi xem qua rồi?”
Cái tên này so với “Giáo dục bắt buộc thành thần” còn không đáng tin hơn.
Xác định là truyện ký Viễn Cổ, không phải là tiểu thuyết Viễn Cổ chứ?
Thời đại này có tiểu thuyết, thời Viễn Cổ không có lý do gì không có tiểu thuyết.
“Chưa xem.” Chân Võ lắc đầu nói.
Lục Thủy không nói gì, ngồi xuống cái ghế dựa mà Chân Võ lấy ra.
Lạc Phong không ở đây, cho nên hắn không thể hỏi được.
Chỉ có thể mở cuốn truyện ký Thần Ma này ra, nhìn xem bên trong viết cái gì.
Lật trang thứ nhất, Lục Thủy nhìn thấy một lời nói đầu cực kỳ đơn giản: Những thứ phi thường đều bắt đầu từ những điều bình thường, chó cũng không ngoại lệ.
Lục Thủy cũng không suy nghĩ nhiều về lời nói này.
Không cần suy nghĩ làm gì cả.
Sau đó, Lục Thủy lật sang trang tiếp theo.
Hắn cau mày lại.
Bởi vì cả một trang này toàn là chữ, đại khái là như vầy:
Uông uông uông, gâu gâu gâu gâu gâu gâu, gâu gâu gâu gâu gâu.
Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu, gâu gâu gâu gâu, gâu gâu gâu gâu, uông uông uông uông uông uông.
...
Lục Thủy không nhìn nữa, lật sang trang tiếp theo.
Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy mấy dòng chữ bình thường:
Trang trước chính là giới thiệu vắn tắt, người biết đều hiểu, không hiểu thì chính là không có được phần cơ duyên này.
Bây giờ, ngôn ngữ của chó hoang và chó nuôi cũng khác nhau.
...
Bỏ qua, tiếp tục lật lật lật.
Càng lật càng có cảm giác như có con chó đang sủa bên cạnh hắn.
Con chó này có khả năng là một con chó nhỏ màu đen.
Cuối cùng, Lục Thủy cũng lật đến được chỗ có ghi chép bình thường:
Cường giả đến cuối cùng sẽ trở nên tịch mịch, cô độc.
Càng mạnh càng cảm nhận được rõ điều này.
Thế giới dường như đang cô lập ngươi, mà ngươi lại không thể làm gì được.
Đây có lẽ chính là cái giả phải trả để trở nên cường đại.
Chó cũng không ngoại lệ.
Năm đó, ta tìm được nơi chốn của mình, hắn mang ta theo, trở về nhà hắn, chuẩn bị cơm trưa cho ta.
Ta cảm nhận được sự ấm áp của một ngôi nhà.
Để báo đáp, ta thủ hộ hắn vào ban đêm.
Thân đứng ngoài cửa, không sợ mưa gió, không sợ địch thù.
Mạnh mẽ như ta, không một người nào có thể mảy may tới gần.
Hắn là người mà cả đời này ta để ý nhất.
Trong đời, ngươi sẽ luôn tìm được một người mà ngươi đặt cả tâm ý mình vào, chó đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Từ một số người khác, ta biết được tên của hắn, bọn họ gọi hắn là, Lục.
Tên của kẻ yếu, luôn luôn đơn điệu như vậy.
...
Lục Thủy có chút ngoài ý muốn, hắn thế mà lại thấy được cái tên này trong quyển sách này.
Cái tên này còn đặc biệt hơn cả Chân Thần.
Sau đó Lục Thủy tiếp tục lật sách, muốn nhìn xem sau đó sẽ có chuyện gì.
Nhưng lật mãi, cuối cùng phát hiện phía sau đều là giấy trắng.
Lục Thủy khép sách lại, nhìn Chân Võ:
“Tất cả đều đã được sao chép lại sao?”
Chân Võ gật đầu:
“Đúng vậy.”
Lục Thủy lặng lẽ ném quyển sách sang cho Chân Võ:
“Cầm về cho Cẩu Tử, để nó tự biên nốt đi.”
Chân Võ: “???”
Chân Võ không hiểu lắm, nhưng đợi đến lúc xem xong nội dung bên trong, có lẽ sẽ hiểu.
Lục Thủy tự nhiên nhìn ra, cái cuốn truyện ký Ma Thần lẳng lơ này, cực có khả năng là do Cẩu Tử viết.
Cẩu Tử biết Lục, nhưng đã quên đi Lục.
Hơn nữa lúc nhắc đến chuyện Lục đã chết, Cẩu Tử nhìn có vẻ thương tâm.
Cho nên rất phù hợp với nội dung bên trong quyển sách này.
Nhưng nội dung bên trong hẳn là đã được thêm thắt vào, tình huống cụ thể như thế nào, hắn không biết.
Hỏi Cẩu Tử, đại khái cũng không có được đáp án.
Dù sao nó cũng không có ký ức liên quan tới Lục.
Để nó biên, có thể đại khái sẽ biết được sau đó Cẩu Tử đã làm gì, có lẽ còn có thể nhớ được một số việc liên quan tới Lục.
Hỏi cũng không hỏi ra đáp án được.
Khả năng cao là sẽ chỉ nhận được một câu kia, không thể trông cậy vào một con chó được.
“Hai ngày nay có phát sinh chuyện gì không?” Lục Thủy hỏi.
“Ngoại trừ việc kiếm đạo vô thượng xuất hiện ba lần, thì không có dị thường gì khác.” Chân Võ nói.
Lúc này, Chân Linh bê một đĩa trái cây tới.
Lục Thủy đã ba ngày không ăn cái gì, cho nên Chân Linh cần chuẩn bị đồ ăn.
Về phần có ăn hay không, đây không phải là vấn đề nàng cần suy tính.
Lục Thủy nhìn thoáng qua, phát hiện trên đĩa là một loại trái cây mà hắn chưa thấy bao giờ.
Nhìn khá bình thường.
Trái cây không lớn, còn chưa bằng một nửa quả trứng gà.
Vỏ ngoài giống như lân phiến.
“Trái cây của quần đảo Mê Vụ?” Lục Thủy cầm một quả lên, tiếp đó sờ một cái, phát hiện lân phiến trên mặt trứng chỉ là hoa văn.
“Đúng vậy, Thiếu gia có thể ăn thử một chút.” Chân Linh nói.
“Cứ trực tiếp ăn là được.” Chân Linh lại bổ sung thêm một câu.
Lục Thủy gật gật đầu, sau đó đưa thứ quả vô danh này vào miệng, cắn lấy một miếng.
Lúc cắn cảm giác rất mềm, vị chua chua ngọt ngọt, rất ngon miệng:
“Ở đâu?” Lục Thủy hỏi.
“Ở phía xa kia có một vườn cây ăn quả, có khá nhiều thứ quả này.” Chân Linh đáp.
Lục Thủy không nói gì thêm, mà đi về phía cây ăn quả kia, định mang về cho Mộ Tuyết nếm chút thức ăn tươi.
Nàng chắc chắn cũng chưa từng ăn.
Nhưng nhận ra mình gần như lần nào cũng mang về trái cây, trong lòng Lục Thủy không khỏi bất giác ảo não trước vấn đề này.
‘Trừ trái cây ra, còn cái gì ăn ngon nữa không?’ Lục Thủy không khỏi nghĩ đến vấn đề này trong lòng.
Sau đó liền không để ý nữa, mặc kệ là gì, ăn ngon là được.
Rất nhanh sau đó, Lục Thủy đã đi tới bên cây ăn quả kia.
Nơi này quả thật còn có không ít trái cây.
Lục Thủy tùy tiện hái một quả, quả này vừa lớn vừa đỏ, nhìn như rất ngọt.
Cất quả này đi, Lục Thủy liền đưa tay định hái quả thứ hai, chỉ là vừa mới đưa tay ra, một vệt ánh sáng đột nhiên hiện lên.
Oanh!
Ánh sáng này đập thẳng vào trên thân cây ăn quả.
Là pháp thuật oanh kích.
Lục Thủy buông tay xuống, bởi vì lúc này, trái cây trên cây đều đã bị một đòn công kích kia phá hủy.
Đừng nói là trái cây, ngay cả cây cũng không còn.
Nhưng công kích này cũng không đụng phải Lục Thủy.
Chân Võ Chân Linh lúc này đã đi tới bên cạnh Lục Thủy, bọn hắn lo lắng công kích sẽ lại xuất hiện.
Lục Thủy không nói gì, chỉ quay đầu nhìn về nơi phát ra đạo công kích kia.
Mặt không biểu tình.
Sau đó cất bước đi tới.
Hắn định đi xem một chút.
...
“Các ngươi đừng có lại đây, nếu không ta sẽ không khách khí nữa.” Trên đường, một giọng nói già nua vang lên.
Sau đó Lục Thủy lại nghe thấy tiếng gầm lên, vô cùng phẫn nộ.
Là âm thanh của dã thú.
Lục Thủy cũng không để ý mà tiếp tục đi về phía trước, nơi này là rừng cây, hắn tuy nghe được nhưng lại không thể thấy rõ tình huống cụ thể.
-----
Dịch: MB_Boss