Nhiếp Hạo cúi xuống lục soát người đàn ông trung niên kia, thu thập vật phẩm.
Người của Ẩn Thiên tông, có thể thì sẽ tuyệt đối không lãng phí.
Nào giống Đại Thiếu gia Lục gia, từ trước tới giờ giết người xong đều không đoạt pháp bảo.
Gia lớn nghiệp lớn, bản thân còn mạnh đến vô lí, căn bản là khinh thường loại chuyện phiền toái này.
“Hắn là người của Tam Thập Lục Diện?” Tố Nhiễm nhìn hai người kia, hỏi.
Nàng đương nhiên vẫn duy trì cảnh giác.
Hai người kia nàng biết, nhưng không nghĩ tới một tên thế mà đã lên ngũ giai rồi, tốc độ có hơi nhanh nha.
Giữa bọn nàng có chút thù, cũng không quá lớn.
Nhưng một chút này thôi cũng đủ để tạo thành cớ báo thù.
Có điều Tố Nhiễm rất bất ngờ, hai người này lại có thể nhận ra được người đàn ông trung niên kia là ai.
“Tam Thập Lục Diện thường xuyên sử dụng danh tính của tông môn chúng ta làm mấy chuyện bọn hắn muốn làm, cho nên tất cả những người trong Tam Thập Lục Diện đều đã bị đưa lên Ẩn Thiên Bí Giám của chúng ta.
Tông môn của chúng ta có nhằm vào nghiên cứu ngụy trang của Tam Thập Lục Diện, về phần là cái gì, thì không thể nói cho tiên tử được.” Lạc Phong nhìn Tố Nhiễm, nói.
Hắn không định trở thành địch thủ của Tố Nhiễm, không cần thiết.
Nhất là khi Thiếu Tông chủ của bọn hắn còn đã thông báo, nếu không cần thiết thì đừng có kết tử thù với Thiên Nữ tông.
Tố Nhiễm không nói gì, đây là chuyện đương nhiên.
Người của Tam Thập Lục Diện quả thật thường xuyên lấy tên của người khác để làm việc.
Tam Thập Lục Diện rất đáng sợ sao?
Thật ra Ẩn Thiên tông còn đáng sợ hơn.
Chiêu ám sát kia thật khiến người ta khó lòng phòng bị nổi.
Bị để mắt tới là một chuyện rất đáng sợ.
Đương nhiên, cũng không phải người nào của Ẩn Thiên tông cũng giống hai người này, đáng sợ như vậy.
Đối phương lúc còn là tứ giai đã vô cùng khó chơi, đừng nói bây giờ.
Tố Nhiễm không nói gì, Lạc Phong lại có chuyện muốn nói.
“Tại hạ là Lạc Phong của Ẩn Thiên tông, tiên tử có phải vừa mới nói là đang cầm truyện ký thời kỳ Viễn Cổ không?” Lạc Phong hỏi.
“Chỉ là truyện ký, không phải công pháp.” Tố Nhiễm cảnh giác từ đầu, giờ căng cả người lên, sẵn sàng động thủ.
Nếu như không phải nàng bị trọng thương thì cũng sẽ không yếu thế như vậy.
Lạc Phong không tùy tiện tới gần, chỉ nói:
“Chúng ta không có ác ý, không định đoạt công pháp, đương nhiên, cũng không định đoạt quyển sách trên tay tiên tử.
Cho chúng ta sao chép lại một bản bằng tay là được rồi.”
Tố Nhiễm: “???”
Người của Ẩn Thiên tông có bệnh thần kinh à?
...
Sau đó Tố Nhiễm đi vẽ trận pháp ở xung quanh, trận pháp này là để bảo hộ nàng, phòng ngừa có người thừa cơ đánh lén nàng.
Sau khi chuẩn bị trận pháp xong, Tố Nhiễm liền cầm bút và giấy đi vào bên trong trận pháp, ngồi xuống bắt đầu chép sách.
Mà bọn Lạc Phong thì đang đứng bên ngoài nhìn chằm chằm.
Không biết vì sao, Tố Nhiễm cảm giác mình như đang bị vũ nhục vậy.
Tại sao nàng lại phải ở đây chép sách, mà không phải là Lạc Phong bị nàng giam ở bên trong chép sách.
Nhưng bản thân đã bị trọng thương, nàng chỉ có thể làm như vậy.
Dù sao thì, đối phương nhìn như nhất định phải có cuốn truyện ký này.
‘Hẳn là cũng đang điều tra chuyện thời kỳ Viễn Cổ, chỉ là không biết bọn hắn có biết nhiều hay không.’ Tố Nhiễm hơi tò mò trong lòng.
“Các ngươi biết rất nhiều về thời kỳ Viễn Cổ sao?” Tố Nhiễm mở miệng dò hỏi.
“Không nhiều, nhưng nhiều hơn so với người bình thường.” Lạc Phong giải thích, sau đó hỏi:
“Thiên Nữ tông cũng có hứng thú đối với chuyện thời Viễn Cổ sao?
Hay là tiên tử cảm thấy có hứng thú?”
“Các ngươi có biết Tiên Đình không?” Tố Nhiễm lật sách, hỏi một câu, nhìn như chỉ là tùy ý hỏi một chút.
Về phần vấn đề của Lạc Phong, nàng không định trả lời.
“Biết một chút.” Lạc Phong nói.
“Các ngươi biết bao nhiêu về người của Tiên Đình.” Tố Nhiễm vẫn tiếp tục chép sách, nhìn chỉ giống như thuận miệng hỏi một câu.
“Đế Tôn thì biết một chút, Tinh Ti Tiên Quân cũng có biết một chút, Ma Binh cũng như vậy.
Tiên tử Tố Nhiễm thì sao? Đối với người của Tiên Đình thì biết bao nhiêu?” Lạc Phong hỏi.
“Không biết.” Tố Nhiễm bình tĩnh nói.
Sau đó không nói gì nữa.
‘Xem ra nàng đối với mấy cái này đều không có hứng thú, vậy nàng có hứng thú với người nào của Tiên Đình?” Lạc Phong nghĩ.
Nhưng đối phương có vẻ như là biết không nhiều, nếu không, ngược lại có thể hợp tác một chút.
Sau đó Lạc Phong không nghĩ nhiều nữa, sau này xem xem còn cơ hội hay không.
Loại chuyện này, không gấp được.
--- ---
Hai ngày sau.
Lục Thủy mở mắt.
Vết thương trên người hắn đã khỏi hẳn, tu vi sắp lên tới 4.4.
Nhưng đây không phải chuyện quá đáng mừng gì, bởi vì hắn phát hiện, bây giờ đã tháng tám, cách tết chỉ còn không đến sáu tháng.
Mặc dù phần lớn người của tu chân giới không để ý đến vấn đề này, nhưng bởi vì tiểu trấn Thu Vân, Lục gia lúc sang năm mới thi thoảng vẫn sẽ tham gia mấy hoạt động này.
Dù sao cũng nhàn rỗi.
Nhất là cha mẹ hắn, cơ bản không có bế quan tu luyện gì.
Đương nhiên, ở giai đoạn sau kiếp trước, hắn ngược lại cũng không để ý chuyện ăn tết, bởi vì hắn và Mộ Tuyết một khi bế quan, đều là mấy chục đến hơn trăm năm.
Nếu như quan trọng, mấy trăm năm cũng là chuyện bình thường.
Đương nhiên, một khi bế quan thì đều là cả hai người cùng làm.
Nếu hắn xuất quan, Mộ Tuyết chắc chắn cũng sẽ xuất quan theo, thỉnh thoảng thận trọng hơn một chút, chờ thêm mười mấy đến hai mươi phút, chủ yếu là chờ hắn đi qua cửa mật thất các loại.
Nếu Mộ Tuyết xuất quan, hắn chắc chắn sẽ bị kêu ra ngoài.
Trong vòng ba ngày không tự giác xuất quan, mật thất liền nổ.
Nổ không ngừng.
Chỉ có một vài thời điểm mới có thể trì hoãn thêm mấy ngày.
Trừ nổ mật thất ra, Mộ Tuyết còn làm chuyện gì khác sao?
Sẽ, nhưng cần hắn xuất quan.
Bởi vì chuyện Mộ Tuyết làm không giống với hắn, cho nên hắn không thể giống như Mộ Tuyết, nói xuất quan liền xuất quan.
Ba ngày đại khái chính là thời gian Mộ Tuyết cho hắn thu dọn đi.
Nhưng mà, nổ mật thất là sự thật không thể chối cãi.
Nghiên cứu đang đạt được thành quả tốt đẹp, sao nói dừng là dừng được?
Đánh một trò chơi tiểu binh, cho ngươi ba phút chiến đấu.
Ngươi sẽ làm gì?
Cho nên Mộ Tuyết nổ, nổ mật thất.
Sau đó khả năng lớn là đi dạo phố.
Không nghĩ nhiều nữa, Lục Thủy liền đứng dậy đi tìm kiếm đạo vô thượng thử thời vận.
Nhìn xem bên trong rốt cuộc có cái gì.
Dù sao cũng có quan hệ với Đại Trưởng lão.
Thứ Lục Thủy muốn xem chính là cái này.
Đương nhiên, cảm thụ kiếm đạo vô thượng một chút cũng không có gì.
Chỉ là Lục Thủy vừa mới đứng lên, Chân Võ đã cầm quyển sách tới:
“Thiếu gia, đây là do bọn Lạc Phong đưa tới, nói là truyện ký lấy được ở trên đảo.
Bởi vì chủ nhân của cuốn truyện ký này không đồng ý giao bản gốc ra, cho nên chỉ có thể lấy bản viết tay.
Người này thuộc Thiên Nữ tông.”
Thiên Nữ tông? Cái có quan hệ với Mộ Tuyết sao? Lục Thủy có chút hiếu kỳ.
Nếu như không có quan hệ gì thì cũng không có cái gì để để ý tới, nhưng có quan hệ liền muốn để mắt một chút.
Để ý vợ mình không phải là rất bình thường sao?
Hôn thê cũng là vợ.
Nhưng bây giờ cũng không có được đáp án.
Lục Thủy nhận lấy quyển sách.
Trên đó có viết văn tự thời Viễn Cổ: Truyện ký Ma Thần.
-----
Dịch: MB_Boss