Chưa nói tới nguy hiểm, hắn hẳn là có ưu thế hơn so với những người khác.
Ưu thế này khả năng rất lớn là có liên quan tới Đại Trưởng lão.
Lão nhân gia đã có lòng tốt chuẩn bị, hắn cũng không nên từ chối, chủ yếu là trước mắt cũng không có chuyện gì dư thừa để làm.
Hơn nữa, còn có thể thuận tay giải quyết phiền phức bên Trùng cốc.
Trong lúc Lục Thủy đang chữa thương, Chân Võ Chân Linh đứng gần đó nhẹ nhàng thở phào.
Lần này, Thiếu gia bọn hắn bị thương không nặng.
Không gian bên trong mặc dù ở ngay gần bọn hắn, nhưng tất cả lại bị sức mạnh kia ngăn cách, căn bản là không thể thăm dò, cũng không có cách nào nhìn vào.
Tất cả những gì ở bên trong đều không thể truyền ra ngoài được.
Bao gồm cả sức mạnh.
Trừ khi sức mạnh bên trong vượt qua cả sức mạnh bao quát không gian đó.
Nhưng có thể khẳng định một việc, Thiếu gia bọn hắn ở bên trong đã đánh một trận với người khác.
Thắng thì thắng, nhưng bị thương không nhe.
Mảnh vỡ của kiếm đạo vô thượng cũng đã dùng hết.
Mấy người Lạc Phong cũng rất ngạc nhiên, bên trong rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng bốn người bọn hắn cũng chỉ có thể tò mò.
Ầm!
Cách đó không xa, bỗng truyền đến dư chấn của sức mạnh.
“Là của ngũ giai.” Chân Võ lập tức nói.
Lạc Phong và Nhiếp Hạo tiến về phía trước.
“Cường giả ngũ giai đang đọ sức với nhau, mà càng ngày càng tới gần bên này.” Lạc Phong nói.
Chân Võ Chân Linh gật đầu, bọn hắn đương nhiên sẽ không để những người này quấy rầy Thiếu gia.
“Ta sẽ dẫn mấy người kia đi, nếu thực sự không được thì sẽ ra tay trực tiếp ám sát.” Lạc Phong nói.
Đây là nghề cũ.
“Vậy ta cũng đi.” Nhiếp Hạo mở miệng nói:
“Đã lâu rồi chưa nhận người sống.”
Chân Võ Chân Linh không nói gì, Ẩn Thiên tông là nơi nào, bọn hắn đương nhiên có nghe qua.
Lại nói, Thiếu gia bọn hắn dùng danh của Thiếu Tông chủ Ẩn Thiên tông, cũng là bởi vì bọn hắn giới thiệu.
“Được, ta sẽ nói với Thiếu gia.” Chân Võ nói.
Những người này nếu có thể tự ra ngoài, đại khái cũng sẽ không tụ hợp với bọn hắn.
Ra không được thì chắc chắn sẽ tự mình tìm cách.
Lạc Phong và Nhiếp Hạo không chút do dự, trực tiếp ẩn thân.
Chiêu ẩn nấp này hiệu quả vô cùng mạnh, Chân Võ Chân Linh cũng không phát giác ra được.
Nhưng thiên phú chiến đấu của hai người bọn hắn vô cùng mạnh, có người công kích bọn hắn, bọn hắn có thể nhanh chóng phản ứng lại.
...
“Ta nhìn thấy rồi, đó là công pháp sao?” Một người đàn ông cầm kiếm trong tay, đứng giữa không trung nói.
Ở phía trước, cách hắn không xa, Tố Nhiễm sắc mặt hơi tái nhợt đang đứng trên mặt đất.
Trước đó, nàng đã bị thương.
Bằng không thì chỉ với một tên 5.3 làm sao có thể là đối thủ của nàng?
“Ngươi nói ngươi là người của Đạo Tông?” Tố Nhiễm nhìn nam nhân trung niên trước mặt, nói.
“Vân Hải Kinh Đào của Đạo Tông.” Người đàn ông trung niên nói.
Tố Nhiễm nhíu mày, nếu như quả thật là người của Đạo Tông, vậy thì cái tên Thiên Nữ tông của nàng liền khó mà dùng được.
Nhưng nàng cũng sẽ không tùy tiện giao đồ vật ra, đó thế nhưng là manh mối nàng thật vất vả mới lấy được.
Mặc dù không biết bên trong ghi cái gì, nhưng khả năng lớn là có liên quan tới thời kỳ Viễn Cổ.
Nam nhân trung niên cũng không nói nhiều nữa, mà trực tiếp động thủ.
Tên đều đã nói, đương nhiên sẽ không tiếp tục nói nhảm.
Oanh!
Sức mạnh cường đại trực tiếp lao về phía Tố Nhiễm.
Tố Nhiễm cắn răng, chỉ có thể ép mình phòng thủ.
Phải biết rằng, nàng đã được Thần Nữ chỉ điểm qua, tùy thời đều có thể bước vào Lục giai, nàng không để ý dẫn xuống thiên kiếp lục giai ở đây.
Hai luồng sức mạnh cường đại không ngừng va chạm.
Hình bóng của hai người ẩn hiện liên tục trên không trung, rừng cây phía dưới cũng sắp bị phá nát.
Ầm!
Tố Nhiễm bị đánh ra xa.
Nam nhân trung niên kia cũng lùi về sau một khoảng.
Tố Nhiễm dù gì cũng ở đỉnh phong ngũ giai, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.
“Hừ, vị tiên tử này, ngươi cảm thấy ngươi còn duy trì được bao lâu chứ?” Người đàn ông trung niên bình ổn lại khí tức, nói.
“Ta đã nói, đây không phải là công pháp, đây chỉ là truyện ký thời kỳ Viễn Cổ, đối với ngươi không có một chút tác dụng nào.” Tố Nhiễm khó khăn đáp.
“Ha ha, ngươi cảm thấy lời của ngươi có chỗ nào tin được không?” Người đàn ông trung niên nói.
Tố Nhiễm cắn răng, nàng đang suy nghĩ phải làm thế nào mới phá giải được thế cục bây giờ.
Thiên kiếp là lựa chọn cuối cùng, bởi vì có khả năng nàng không thể qua được thiên kiếp.
Mà trong lúc Tố Nhiễm còn đang khổ não, nàng đột nhiên phát hiện sau lưng Vân Hải Kinh Đào của Đạo Tông kia bỗng xuất hiện một bóng người.
Bóng người kia thần không biết quỷ không hay công kích nam nhân trung niên.
Ngay trong khi công kích tới gần, người đàn ông trung niên kia mới cảm giác được nguy cơ.
Hắn không chút do dự, triển khai toàn bộ lực lượng, phòng ngự sau lưng.
Vụt.
Trước phòng ngự của đối phương, một thanh chùy thủ xẹt qua cổ nam nhân trung niên.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt, người đàn ông trung niên kia đã kịp né ra, một kích này cũng không trí mạng.
Người đàn ông trung niên nhanh chóng lùi lại một khoảng.
“Ngũ giai, lại còn am hiểu chuyện ẩn nấp ám sát, đáng chết, là người của Ẩn Thiên tông.” Trong lòng người đàn ông trung niên kinh hãi.
Hắn trước tiên muốn rời đi.
Cổ hắn đã bị thương, bây giờ không có chút ưu thế nào.
Song ngay khi hắn định chạy đi, ở phía trước bỗng vọt tới một người, tốc độ cực nhanh.
“Tứ giai? Muốn chết mà.” Người đàn ông trung niên có chút tức giận, trực tiếp công kích đối phương.
Ầm!!!
Tứ giai bị đánh bay ra ngoài.
Phụt.
Tứ giai kia phun một ngụm máu tươi ra.
Chỉ là lúc bị đánh bay, hắn lại cười lên một tiếng:
“Hắc hắc, ngươi xong rồi.”
Nghe được câu này, người đàn ông trung niên kinh hãi.
Ngay lúc hắn định làm gì đó, thì lại phát hiện thân thể của mình bỗng trở nên trì độn.
Độc.
Trên chùy thủ vừa rồi có độc.
Mà lại không phải độc bình thường.
Lúc này, hắn phát hiện trong mắt của hắn chỉ toàn vết tích của chùy thủ.
Hắn muốn động thủ phòng ngự, nhưng vừa nghĩ đến đây, suy nghĩ của hắn như bị đứt mạch, triệt để ngừng lại.
Ầm!
Thân thể người đàn ông trung niên rơi từ trên cao xuống, cuối cùng vỡ vụn ra.
Phụt.
Lạc Phong xuất hiện bên người đàn ông trung niên kia, trực tiếp phun ra một ngụm máu.
Sắc mặt cũng tái nhợt đi không ít.
Giết địch 1000, tự tổn 800.
Đây là chuyện bất đắc dĩ.
Người xuất thủ vừa rồi tự nhiên là Lạc Phong và Nhiếp Hạo.
“Kéo dài thêm một chút, chúng ta cũng không cần phải vất vả như vậy.” Lúc này, Nhiếp Hạo đã trở về, hắn bị thương cũng không quá nặng.
“Ai biết hắn có thủ đoạn gì, có thể tận dụng được cơ hội giết hắn càng nhanh càng tốt.
Càng kéo dài càng dễ dẫn đến chuyện ngoài ý muốn, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.” Lạc Phong nói.
“Đáng tiếc cho một đống chuẩn bị đằng sau của ngươi rồi.
Nhưng không nghĩ tới ở đây lại có thể gặp được người trong Tam Thập Lục Diện, kiếm lợi lớn rồi.” Nhiếp Hạo nhìn người đàn ông trung niên đang nằm trên mặt đất kia, giọng nói có chút hưng phấn.
------
Dịch: MB_Boss