Chân Võ Chân Linh không nói gì, bọn hắn biết Thiếu gia muốn động thủ, là do bọn hắn quá yếu.
Kiều Càn có chút lo lắng, nếu để cho Lục Thủy xuất thủ, vậy toàn bộ chuyện về sau, sẽ không phải là chuyện mà bất cứ ai ở đây có thể kiểm soát được nữa.
Cho nên vận mệnh của con người, chỉ nằm trong một ý niệm của Lục Thủy.
Nhưng hắn cũng không có cách nào ngăn cản Lục Thủy.
“Ha ha ha, giết ta, các ngươi muốn giết chết ta sao?
Khí tức của tiên tổ đã giáng lâm, không cần biết các ngươi là ai, cũng khó mà thoát khỏi cái chết.” Lý Liệu Nguyên dữ tợn nói.
Bọn Kinh Hải ở gần đó tự nhiên cũng cảm thấy kinh hãi.
“Đạo hữu, hay là trước cứ trốn đi, tiếp sau còn có một chút hi vọng sống.” Kinh Hải nhắc nhở Lục Thủy.
“Trốn? Nằm mơ đi.” Lúc này, Lý Liệu Nguyên đứng lên, gã trực tiếp khóa chặt khí tức của Lục Thủy.
Khiến cho khí tức từ ngoài tràn vào kia bắt được Lục Thủy.
Vì vậy, chỉ cần phía bên kia truyền được sức mạnh tới đây, chuyện đầu tiên sẽ là đánh giết Lục Thủy.
Rất nhanh, Lục Thủy đã cảm nhận được đối phương, đối phương cũng đã chú ý tới hắn.
Lục Thủy có thể cảm giác rõ được sự cường đại của đối phương, nhưng ở bên trong quần đảo Mê Vụ, đối phương cũng không dám đích thân tới.
Tùy ý sử dụng loại sức mạnh cấp bậc này, người gặp nạn cũng vẫn là Lý Liệu Nguyên.
Đương nhiên, Lục Thủy cũng phải chống đỡ được công kích của đối phương đã.
Này cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Có điều, Lục Thủy nắm chắc có thể chặt đứt liên hệ trước khi sức mạnh của đối phương tiến vào.
Tiếp đó, một cỗ ý thức truyền ra, sau khi nắm bắt được tình huống hiện tại xong, ý thức này trầm giọng nói với Lục Thủy:
“Thằng nhóc không biết trời cao đất rộng, ở trước mặt bản tôn, ngươi không có tư cách đứng.
Quỳ xuống.”
Giọng nói vang lên, một cỗ khí tức cường đại ập đến, trực tiếp lao về phía Lục Thủy, dường như muốn ép Lục Thủy đến khí tức bất ổn, sinh cơ tan nát.
Mà trong lúc Lục Thủy chịu ảnh hưởng của khí tức này, kiếm đạo vô thượng ở trên không đột ngột hạ xuống một chút, rung động, giống như có sức mạnh kỳ quái gì đang hội tụ ở đó.
Chỉ là không ai có thể nhìn thấy thôi.
Ở phía dưới, thần sắc của Lục Thủy không chút thay đổi, hắn vẫn đứng ở đó nhìn về phía đối phương, chỉ cần nhớ kỹ người này, là đủ rồi.
Sau đó hắn liền định động thủ.
Quỳ xuống?
Một cái Trùng Cốc mà cũng xứng sao.
Chẳng qua ngay khi Lục Thủy đang định động thủ, lại đột nhiên từ bỏ.
Hắn phát hiện có một cỗ ý thức mới bao phủ hắn.
Tiếp đó, một trận gió từ bên trên quét xuống.
Cơn gió này xuất hiện khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Sao lại đột nhiên có gió vào lúc này?
Mà ở trong hòn đảo này, rõ ràng chưa từng có dấu hiệu nào của gió.
Nhất là khi lúc cơn gió này quét qua, lại trực tiếp thổi tan toàn bộ khí tức đang đè ép người Lục Thủy.
“Người nào lại dám quản chuyện của Trùng Cốc?” Từ bên trong Trùng Cốc vang ra một giọng nói trầm thấp.
Y có chút ngoài ý muốn, bởi vì đối phương có vẻ như không đơn giản.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía đằng sau Lục Thủy, tuy không nhìn rõ cái gì, nhưng lại thấy phảng phất một bóng người.
Bóng người này, như ánh sáng như gió, không ở đâu nhưng lại ở khắp nơi.
Không ai biết người này là ai, cũng không có ai biết người này đến đây làm gì.
Nhưng chắc chắn đã có một ai đó đến đây nhúng tay vào chuyện nơi này.
Chân Võ Chân Linh có chút suy đoán, nhưng không dám mở miệng xác nhận.
Kiều Càn nhẹ nhàng thở ra, Lục Thủy không xuất thủ là được rồi.
Bọn Kiều Uẩn ngược lại lại cảm thấy kinh ngạc.
Thế mà lại có thể lật bàn được?
Nhưng thật sự có người có thể nhúng tay vào chuyện của Trùng Cốc sao?
Vừa mới nghĩ như vậy, cả đám đã bị âm thanh đột ngột vang lên hù dọa.
Một thanh âm thong thả, nghe lại có chút mờ ảo, từ trên không trung vang lên:
“Hắn dám quỳ, Trùng Cốc các ngươi tiếp nhận nổi sao?”
“Có chuyện gì mà Trùng Cốc bọn ta không chịu đựng nổi?” Giọng nói từ Trùng Cốc mang theo khói mù, giống như vừa bị sỉ nhục thậm tệ.
Đừng nói một người bình thường, ngay đến một tiểu bối Đạo Tông như hắn cũng chịu được.
Gió nhẹ lất phất thoảng qua, thanh âm thong thả lại một lần nữa vang lên:
“Ngẩng đầu.”
Ngẩng đầu?
Ở đây không có ai hiểu câu nói này là có ý gì.
Nhưng những người ở đây cũng vô thức ngẩng đầu lên theo, tuy nhiên cũng không thấy có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, ở phía xa, trong Trùng Cốc, một vị cường giả nào đó cũng cau mày, ngẩng đầu nhìn một cái.
Vừa nhìn, nhân sinh của y liền tràn ngập ác mộng.
Trong không trung, ngay trên Trùng Cốc, xuất hiện một đạo kiếm quang, một đạo kiếm quang đủ để hủy thiên diệt địa, từ trên cao rơi thẳng xuống Trùng Cốc.
Giống như kiếp nạn diệt thế vậy.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Mở đại trận mau.”
“Cho mời lão tổ đi.”
Toàn bộ trưởng lão của Trùng Cốc đều kinh hoảng.
Ầm!
Kiếm quang rơi xuống.
Một kiếm này đáng sợ đến cực điểm, cả Trùng Cốc bị chém thành hai nửa.
Tất cả mọi phòng ngự ở dưới một kiếm này hoàn toàn không có chút tác dụng nào.
Không một ai có thể ngăn cản uy thế của một kiếm này.
“Lục Vô Vi, là Lục Vô Vi, rốt cuộc là ai, là kẻ đáng chết nào dám trêu chọc Lục gia.
Giết, giết hắn.”
Ở một chỗ sâu trong Trùng Cốc, một vị lão tổ vốn nên ngủ say đột nhiên gầm thét.
Tiếng gầm thét này mang theo một loại sợ hãi không thể nào xóa bỏ.
Dường như người cầm kiếm là một tồn tại nào đó đáng sợ đến cực điểm.
Cường giả kia thấy được, cũng nghe được.
Một kiếm vừa rồi khiến y nhìn thấy cái chết trước mắt.
Mà khi y lần nữa nhìn về tiểu bối trẻ tuổi kia, trong mắt chỉ còn lại hoảng sợ.
Mấy người Kiều Uẩn cũng kinh ngạc, hình như ở Trùng Cốc vừa xảy ra chuyện đại sự gì.
Cụ thể là chuyện gì, bọn họ không biết.
Nhưng rất nhanh bọn họ đã được mở mang đầu óc.
Phía cường giả bên kia của Trùng Cốc, đột nhiên truyền ra tiếng cầu xin tha thứ đầy hoảng sợ:
“Xin, xin tiền bối giơ cao đánh khẽ.”
Kiều Uẩn ngây cả người, Kinh Hải ngây cả người, Vũ Niết cũng ngây cả người.
Mà người không thể tin nổi vào tai mình nhất, là Lý Liệu Nguyên.
Tại sao có thể như vậy?
Gã không thể hiểu nổi chuyện đang xảy ra trước mắt.
Vì sao Trùng Cốc lại cầu xin tha thứ? Đối phương rốt cuộc là ai?
Gã đã chọc phải người nào rồi?
“Trước hừng đông, đưa bản mệnh linh trùng của ngươi đến Lục gia.” Thanh âm kia lại vang lên, không mảy may chứa chút cảm xúc nào.
“Tính cả một nửa tài nguyên của Trùng Cốc, đưa đủ thì miễn chết.”
Kiều Uẩn kinh ngạc, đây quả thực là đang vũ nhục toàn bộ Trùng Cốc, đối phương to gan như vậy sao?
Hơn nữa, Lục gia.
Nói cách khác, người này là người của Lục gia?
Lục gia có năng lực lớn như vậy sao?
Có, một giây sau, Kiều Uẩn đã có được đáp án.
Bởi vì người của Trùng Cốc thực sự đồng ý. Hơn nữa, còn dùng lòng cảm tạ để đáp ứng.
“Đa tạ tiền bối khoan hồng độ lượng.”
Sau đó khí tức của cường giả Trùng Cốc bắt đầu biến mất. Ngoài ra, cả Lý Liệu Nguyên và ngũ giai đi theo kia cũng biến mất.
Một người chỉ là khí tức biến mất, còn Lý Liệu Nguyên và cường giả ngũ giai đi cùng kia, là sinh mệnh biến mất.
-----
Dịch: MB_Boss