Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 448 - Chương 448: Làm Việc Ngu Xuẩn

Chương 448: Làm Việc Ngu Xuẩn Chương 448: Làm Việc Ngu Xuẩn

Lý Liệu Nguyên không thể tin được, không ngờ Trùng Cốc lại có thể hèn mọn như vậy trước mặt đối phương.

Lục gia, Lục gia là nhà nào?

Vào lúc hấp hối, gã đột nhiên nhớ tới, lúc đi ra ngoài, có người đã dặn dò gã về một vài gia tộc không thể chọc vào.

Gã không có nghe hết.

Cho nên, chính là gia tộc này sao?

Cuối cùng, Lý Liệu Nguyên tan thành mây khói.

Người của Trùng Cốc biến mất, những người khác vẫn không nói lời nào, không dám phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Kiều Uẩn rốt cuộc cũng hiểu được tại sao lần trước Kiều gia lại phải trở thành thông gia với Lục gia.

Tồn tại kia đáng sợ đến như vậy, xem Trùng Cốc chỉ như sâu kiến, toàn bộ tu chân giới này làm gì có đến người thứ hai. Đúng không nào?

Trong lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Lục Thủy đã hóa thành một vệt ánh sáng, biến mất tại chỗ.

Hắn đã đi lên tầng trên.

Đây chính là cửa sau trong truyền thuyết sao?

Chân Võ Chân Linh bị bỏ lại, không cùng đi lên.

Nhưng bọn hắn vẫn nhẹ nhàng thở phào.

Chỉ là vừa mới buông lỏng được một chút, hai người lại bắt đầu lo lắng.

Lo lắng liệu Thiếu gia có thể bị bại lộ hay không, mặc dù bại lộ cũng là chuyện tốt, nhưng bọn hắn tất nhiên sẽ bị trừng phạt.

Mà bọn hắn còn đang bị thương.

Nghĩ như vậy, Chân Võ Chân Linh lập tức nhét linh dược vào miệng nhai, bắt đầu chữa thương.

Mà những người còn lại, nhất thời không dám thảo luận bàn tán gì.

An tâm yên lặng ngồi ở một bên.

Chuyện xảy ra vừa rồi, có chút rung động tam quan của bọn hắn.

Hóa ra Lục gia đáng sợ như vậy.

Kinh Hải trước đó chỉ nghe tiền bối nói là chiến lực của Lục gia có thể chen vào hàng đỉnh cấp, bây giờ xem ra, vị tiền bối kia của hắn biết cũng không nhiều.

Đây không phải là đỉnh cấp, mà là đỉnh cấp của đỉnh cấp.

Hắn rất ngạc nhiên, không biết Đạo Tông Thái Thượng Trưởng lão của bọn hắn đối đãi với Lục gia như thế nào.

Nhưng loại chuyện này, căn bản không phải thứ mà một tiểu bối nhỏ yếu như hắn có thể biết được.

Trừ khi hắn mạnh lên, đủ mạnh, mới có thể biết là thái độ gì.

Cố gắng mạnh lên đi.

“Đúng rồi sư muội, chuyện nhìn thấy hôm nay, lúc trở về tốt nhất đừng nói với người khác.” Kinh Hải nói với Đạo Tông Vũ Niết.

Hắn nói ra câu này, cũng là muốn nói cho cả Kiều Càn nghe.

Loại chuyện này một khi nói ra, chính là vũ nhục Trùng Cốc.

Đến lúc đó rất dễ bị để mắt tới.

Đạo Tông Vũ Niết gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Một ngày nào đó, nàng cũng sẽ trở thành cường giả chân chính, nàng có lòng tin này.

Kiều Uẩn tự nhiên cũng hiểu rõ, sau đó quay sang dặn dò Kiều Càn.

Kiều Càn so với những người khác còn hiểu rõ hơn làm sao mới có thể sống sót thật tốt.

Nhất là khi nhìn thấy Lý Liệu Nguyên, hắn lại nhớ tới lần đầu nhìn thấy Lục Thủy.

Nếu như ngày đó không có tổ gia gia của hắn ở đó, nếu như tổ gia gia không biết Lục gia đáng sợ như thế nào.

Thì Lý Liệu Nguyên hôm nay sẽ chính là ngày hôm qua của hắn.

--- ---

Lúc Lục Thủy xuất hiện lần nữa thì đã thấy mình đang đứng trên mặt nước, hắn cũng không biết mình đang ở tầng thứ mấy.

Nhưng chắc chắn không phải là tầng trên cùng.

Bởi vì hắn phát hiện phía trên đầu vẫn còn một hòn đảo nữa.

Một hòn đảo rất to lớn.

Có lẽ đó chính là hòn đảo cuối cùng.

Đại Trưởng lão đã rời đi, hoặc là nói, khí tức mà Đại Trưởng lão lưu lại ở chỗ này đã hoàn toàn tiêu tán.

Mà nơi này chính là ưu thế của hắn, hắn đang ở gần kiếm đạo vô thượng hơn tất cả những người còn lại.

Về phần cuối cùng có thể đạt được kiếm đạo vô thượng hay không thì còn phải xem vào vận khí của hắn.

Chuyện của Trùng Cốc, Lục Thủy không để ý đến nữa, Đại Trưởng lão cũng đã xuất thủ gì, còn cái gì mà để ý?

Thân là một tiền bối mà lại dám động thủ với hắn trước mặt Đại Trưởng lão, thật không muốn sống.

Nhưng Lục Thủy cảm thấy, mình bây giờ vẫn chưa lên đến tầng cao nhất, khả năng là có quan hệ với việc Đại Trưởng lão xuất thủ.

Đương nhiên, cái này cũng không quan trọng.

Sau đó, Lục Thủy nhìn về phía trước, cách đó không xa có một Điếu Ngư Đài.

Hắn đi tới.

“Thanh Thủy Đài.”

Đây là tên của Điếu Ngư Đài này.

Lúc đi tới, Lục Thủy phát hiện nơi này có thể bao quát phần lớn khung cảnh xung quanh.

Mà xung quanh thật ra chỉ có nước, làn nước trong veo nhìn được tới đáy.

Lục Thủy tiếp tục đi về phía Điếu Ngư Đài, phát hiện nơi này cũng không có tôm cá gì.

Nhưng lại có một dòng chữ thấp thoáng trong làn nước: Kiếm Lạc và biển, xem kiếm giả có thể lên Thiên Vân Đài.

“Thiên Vân Đài? Có vẻ như là tầng cuối cùng.” Lục Thủy bình tĩnh nói.

Sau đó hắn ngồi xuống, muốn xem xem với chút thiên phú bình thường của hắn thì có thể nhìn thấy kiếm hay không.

Một hồi lâu sau, Lục Thủy thu hồi ánh mắt, hắn bỗng hiểu ra một điều.

“Có thời gian rảnh rỗi đi nhìn cái thứ đồ chơi này, vậy sao không trực tiếp xem Thiên Địa Trận Văn, sớm ngày mạnh lên?”

Hắn có cảm giác mình vừa mới làm một việc thật ngu xuẩn.

Sau đó Lục Thủy từ bỏ xem kiếm, lựa chọn xem Thiên Địa Trận Văn.

Hắn cũng không có đi lên nhìn kiếm đạo vô thượng, kiếm đạo vô thượng không thuộc về hắn, tạm thời không nên phá hỏng tiến trình tất yếu của người khác.

Trừ khi mất quá nhiều thời gian.

--- ---

Sáng sớm, Mộ Tuyết đã đứng tưới hoa, hoa trong sân nhỏ của Lục Thủy đều do nàng một tay chăm sóc.

Dù sao nàng cũng vừa mới trồng xong, nhỡ đâu để bị khô héo thì sẽ không tốt.

Cha mẹ Lục Thủy đã ra ngoài, cho nên cũng sẽ không có ai gọi nàng đi ăn cơm, nàng ở Lục gia bây giờ cực kỳ thanh nhàn.

Chỉ là không được nhìn thấy Lục Thủy.

Còn không thể gọi điện thoại cho Lục Thủy.

Thật muốn Lục Thủy.

“Chị dâu, chị lại đang ở chỗ này.” Đông Phương Trà Trà từ phía ngoài viện ló đầu vào.

Bởi vì hai vợ chồng Lục Cổ đã ra ngoài, toàn bộ Lục gia đều không có ai để ý đến nàng.

Cho nên Đông Phương Trà Trà đặc biệt vui vẻ, muốn đi thám hiểm Lục gia.

Nhưng qua một thời gian ngắn nữa nàng sẽ phải trở về nhà một chuyện, nàng muốn trở về tìm đệ đệ muội muội, tám chút chuyện mạo hiểm bên ngoài.

Thuận tiện dặn bọn chúng nên rời nhà ra ngoài lấy kinh nghiệm.

Nàng là một tỷ tỷ rất có trách nhiệm.

“Thế nào? Lại muốn đi đâu chơi?” Mộ Tuyết không để ý, tiếp tục tưới hoa.

Tính tình Trà Trà vốn cũng không phải dạng điềm đạm nho nhã, mặc dù có thể để nàng đợi, nhưng muốn nàng yên lặng đứng im không làm gì, thì vẫn tương đối khó khăn.

Nhưng Trà Trà cũng sẽ không chạy đi gây chuyện khắp nơi.

Vấn đề nhỏ thì vẫn phải có, ví dụ như chỉ cần không để mắt tới là liền đánh nhau với Băng Phượng.

Giống như là kẻ thù không đội trời chung vậy.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment