“Chị dâu, chúng ta đi thám hiểm Phong Sương Hà đi, lần trước ta mới đến cửa ra vào, chưa có đi dạo bên trong.
Hơn nữa đi vào trong, nhỡ đâu lại gặp được cái gì đó thần kia.” Đông Phương Trà Trà nói.
“Không ăn điểm tâm sao?” Mộ Tuyết hỏi.
Nàng cũng muốn đến Phong Sương Hà xem, chỉ là nàng tương đối lo lắng phía sau núi Lục gia.
‘Ừm, vấn đề cũng không lớn, không làm cái gì là được.’ Mộ Tuyết âm thầm nghĩ.
Lúc này, Mộ Tuyết nhìn thấy Trà Trà lấy ra một miếng điểm tâm đặt vào trong miệng, nhai nhai vài cái rồi nuốt luôn xuống, tiếp đó nhìn Mộ Tuyết nói:
“Đã ăn rồi chị dâu.”
Mộ Tuyết: “...”
“Vậy đi xem một chút đi.” Mộ Tuyết bình tĩnh nói.
Trà Trà tu vi tam giai, có ăn hay không thật ra cũng không ảnh hưởng gì.
Nàng là người bình thường, đương nhiên cần ăn cơm.
Nhưng nàng hy vọng có Lục Thủy ăn cùng nàng.
‘Đến lúc nào mới trở về?’ Mộ Tuyết thở dài trong lòng, muốn nhắn tin hỏi Lục Thủy.
Nhưng rất nhanh nàng liền không suy nghĩ nhiều nữa, chỉ là một tên Lục Thủy mà thôi, có cái gì tốt mà nghĩ.
Cắn chết hắn.
“Chị dâu, chính là chỗ này, chúng ta vào xem một chút đi.” Ở bên ngoài Phong Sương Hà, Đông Phương Trà Trà nói với Mộ Tuyết.
Hương Dụ và Đinh Lương đi theo phía sau, trong lòng tự nhiên đều không yên.
Một Trà Trà lỗ mãng, một Mộ Tuyết là người bình thường, để hai người này cùng đi vào Phong Sương Hà, nhìn thế nào cũng thấy không yên tâm.
“Tiểu thư, Phong Sương Hà không phải là nơi bình thường, thân thể người liệu có chịu được không?” Đinh Lương mở miệng hỏi thăm một chút.
Mộ Tuyết nghĩ nghĩ, rồi nói:
“Nếu như ta thấy khó chịu, sẽ lập tức đi ra.”
Mộ Tuyết đã nói như vậy, Đinh Lương còn có thể nói cái gì?
Sau đó, Đông Phương Trà Trà và Mộ Tuyết cùng nhau đi vào bên trong.
Hương Dụ và Đinh Lương cũng đi theo phía sau, không đi theo mà ở lại bên ngoài thì hai nàng sẽ sốt ruột đến chết mất.
Mộ Tuyết đi vào Phong Sương Hà, lúc vượt qua biên giới, liền cảm thấy hơi lạnh.
Nhưng nàng đã mặc quần áo rất dày, dù sao pháp thuật cũng không có tác dụng mấy ở nơi này, ngược lại dùng rồi sẽ chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh hơn.
Thân là người bình thường, nàng chỉ cần giữ ấm cho tốt, ở chỗ này thật ra cũng không có vấn đề gì lớn.
Nhưng khi đi trên đường, nàng cũng không nhìn thấy cái gì dị thường ở Phong Sương Hà.
Về phần ở dưới sông, nàng không thể nhìn.
Phong Sương Hà này, người bình thường không thể đụng vào.
“Hôm nay sao lại không thấy cô bé xinh đẹp kia đâu vậy?” Đông Phương Trà Trà đảo mắt bốn phía, thầm nói.
Nàng bây giờ không mang bịt mắt, cho nên có thể nhìn thấy rất rõ.
Không bao lâu sau, các nàng đã đến chỗ Điếu Ngư Đài.
“Chị dâu, nơi này có thể câu cá không?” Đông Phương Trà Trà hỏi.
Nếu như có thể, nàng muốn thắp hương lên, khiến cho cá tự nguyện mắc câu.
Đáng tiếc, đáp án nhận được là: Không thể.
Cá ở nơi này rất hiếm, dám bắt ăn sẽ bị đánh đòn.
Trà Trà cũng không ngoại lệ.
Không bao lâu sau, Mộ Tuyết phát hiện chung quanh bắt đầu có sương mù dâng lên.
“Có sương lên, Trà Trà Tiểu thư, Mộ Tiểu thư, hãy cẩn thận.” Hương Dụ nhắc nhở.
Lần trước cũng là vì có sương mù nổi lên, Trà Trà Tiểu thư mới nhìn thấy vật kỳ quái, sau đó bị đánh ngất xỉu.
Lần này nhỡ đâu cũng là như vậy.
Vậy liền thảm rồi.
“Không cần lo lắng.” Mộ Tuyết mở miệng an ủi.
Quả thật là không cần phải lo lắng, chỉ là đứa nhóc kia muốn đi ra mà thôi.
‘Xem ra ở dưới Phong Sương Hà quả thực có một chút đồ vật.
Gần đây chú ý một chút, bảo đảm an toàn cho đứa nhóc này, về sau để Lục Thủy mang ta xuống dưới dạo chơi.’
Nhưng Mộ Tuyết có chút hiếu kỳ, không biết kiếp trước, Chân Thần Duy Nhất này đã đi đâu.
“Chị dâu, nó đi ra kìa, thật là đáng yêu, đáng yêu như khi ta còn bé vậy.
Hương Dụ nói rất đúng.” Đông Phương Trà Trà mừng rỡ nhìn chằm chằm mặt nước.
Mộ Tuyết có chút bất đắc dĩ, nhưng mà khi còn bé à.
Khi còn bé không biết nàng có đáng yêu không?
Chính nàng cũng không biết.
Từ khi còn nhỏ nàng đã bắt đầu tu luyện, tu luyện, tu luyện.
Thẳng cho đến khi gả cho Lục Thủy.
Lễ phép cơ bản nàng đều hiểu, nhưng những mặt khác, nàng căn bản đều không biết.
Cho nên lúc mới gả cho Lục Thủy, hắn có thể sẽ cảm thấy nàng hơi ngốc.
Lúc đó, nàng thường xuyên cảm thấy không biết phải làm sao.
Nhưng may mà có Lục Thủy ở bên cạnh.
Cho nên nàng đặc biệt dựa dẫm vào Lục Thủy, bây giờ cũng thế, cơ bản đều nghe theo hắn.
Sau khi cưới, Lục Thủy thường xuyên nói nàng đáng yêu, có lẽ khi còn bé nàng cũng rất đáng yêu.
Lục Thủy thấy nàng đẹp mắt, đáng yêu, kinh diễm, tất cả đều đúng.
Thấy nàng chân to, mập mạp, tất cả đều chỉ là ảo giác, không, là Lục Thủy bày trò quái đản.
Cắn chết hắn.
Lục Thủy chính là không chọc giận nàng thì không chịu được.
Sau đó Mộ Tuyết không suy nghĩ nhiều nữa, chờ Lục Thủy trở về, lại bắt hắn dạy nàng dùng điện thoại tiếp.
Như vậy chắc chắn có thể rút ngắn khoảng cách, sau đó lại nhờ hắn mở nắp chai, ặc, cái này, nhỡ đâu Lục Thủy lại nói không mở nổi, nàng sợ mình sẽ nhịn không được mà mổ não hắn ra nhìn xem bên trong chứa cái gì.
Tiếp đó, Mộ Tuyết nhìn thấy một cô bé tóc bảy màu xuất hiện bên trong bông hoa sen, cô bé lúc này vẫn còn đang ngủ, không thấy có dấu hiệu tỉnh lại.
Đông Phương Trà Trà hiếu kỳ hỏi:
“Có phải cần ta hôn một cái thì nó mới tỉnh lại không?”
Mộ Tuyết không nói gì, nàng ngược lại muốn bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé này một chút.
“Ừm?” Cô bé tóc bảy màu đột nhiên mở mắt.
Nàng hình như vừa ngửi thấy mùi của nhân loại.
“Có phải tối hôm qua ngươi thức đêm không?” Đông Phương Trà Trà chọc chọc má của cô bé, hỏi.
Lúc này, cô bé tóc bảy màu rốt cuộc cũng đã nhìn rõ tình huống xung quanh, cô nghiêm mặt lại, nhìn thẳng vào Đông Phương Trà Trà.
Khí tức Chân Thần bắt đầu tỏa ra từ trên người cô.
“Nhân loại, ngươi đang khinh nhờn thần ư?” Trong giọng nói mang theo vẻ uy nghiêm, không thể xâm phạm.
Lời nói vừa dứt, cô bé tóc bảy màu liền bay lên.
Cô bé cúi đầu quan sát Đông Phương Trà Trà, tiếp tục nói:
“Nhân loại ngu xuẩn, ngươi sẽ vĩnh viễn không trở thành thần được.”
“Ngươi cho rằng thành thần là ngẩng đầu không thấy trời xanh, cúi đầu không thấy bãi cỏ sao?
Ngu xuẩn, thân là một nhân loại, ngươi làm sao biết được ánh mắt của thần.” Cô bé tóc bảy màu lại bổ sung thêm một câu.
Cực kỳ có thần khí.
“Thế nhưng làm thần phải ở dưới nước, dưới đó chắc chắn không có điểm tâm để ăn, không có quần áo mới để mặc, thậm chí gội đầu cũng không có người giúp, làm thần rất cô độc.” Đông Phương Trà Trà vừa đếm ngón tay vừa nói.
Cô bé tóc bảy màu tức giận nhìn Đông Phương Trà Trà, sau đó duỗi ra một ngón tay, muốn cho nhân loại này nếm thử xem cơn thịnh nộ của Chân Thần là như thế nào.
-----
Dịch: MB_Boss