Chỉ là vừa mới định động thủ, Mộ Tuyết đã đột nhiên mở miệng nói:
“Được rồi, đừng làm rộn.”
Nghe được giọng nói của Mộ Tuyết, cô bé mới tán uy thế đi, sau đó đáp xuống bên cạnh nàng, thấp giọng nói.
“Nhân loại ngu xuẩn kia là đang khinh nhờn thần, ở dưới nước thật ra chơi rất vui, hơn nữa, thành thần rồi thì không cần ăn cái gì, quần áo cũng không cần thay.”
Ăn nhiều đồ ăn sẽ biến thành tiểu mập mạp, rất nhiều tôm cá ở dưới nước đều như vậy.
Thân là Chân Thần sao có thể biến thành tiểu mập mạp được?
Chỉ có nhân loại ngu xuẩn mới đi ăn lung tung như vậy.
Hơn nữa, quần áo của cô rất dễ nhìn, có rất nhiều cá tôm hâm mộ cô.
“A, cho ngươi này, ăn rất ngon.” Đông Phương Trà Trà đột nhiên lấy ra một miếng điểm tâm đưa cho cô bé tóc bảy màu.
“...”
Cô bé tóc bảy màu nhìn miếng điểm tâm ngọt trong tay Đông Phương Trà Trà, cái này nhìn rất đẹp.
Một lúc sau, cô nhóc mới gian nan rời ánh mắt đi:
“Thân là Chân Thần, ta không cần ăn cái gì cả.”
Mộ Tuyết nhìn cảnh này cũng không biết nói gì cho phải.
Nhưng ngược lại nàng muốn hỏi một chút xem tình huống ở dưới nước là như thế nào.
Lúc nàng vừa định mở miệng hỏi, thì cô nhóc kia lại đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
“Ta có cảm giác có cái gì đó đang triệu hoán ta.
Nơi tận cùng biển sâu đang cần ta.
Ta phải mau mau đến xem.”
Nói xong, cô bé tóc bảy màu liền nhảy ra khỏi Phong Sương Hà, sau đó biến mất ở chân trời.
“Chị dâu, cô bé kia ra ngoài không cần phải thông báo với phụ huynh sao?” Đông Phương Trà Trà ăn miếng điểm tâm trong tay, tò mò hỏi một câu.
Mộ Tuyết nghĩ nghĩ, cảm thấy đối phương khả năng là không có cha mẹ.
Nhưng nơi tận cùng của biển sâu kia, hẳn là khu vực của Hải Yêu đi?
‘Đến lúc đó có thể để người của Thiên Nữ tông đi xem xét tình huống xem thế nào.’ Mộ Tuyết suy nghĩ trong lòng.
Vừa lúc gần đây các nàng đang điều tra những đồ vật liên quan đến Tiên Đình thời Viễn Cổ.
Chỉ là những người đó đều không nhìn thấy Chân Thần Duy Nhất, cái này có chút phiền toái.
“Còn muốn vào xem không?” Mộ Tuyết hỏi Đông Phương Trà Trà.
Đông Phương Trà Trà lập tức hưng phấn nói:
“Đi chứ, đến đây thám hiểm đương nhiên là phải đi thăm dò mọi ngóc ngách rồi.”
--- ---
Dưới chân núi ở Kiếm Nhất phong, một đệ tử bình thường đang ngồi ăn gà nướng, vừa ăn vừa nhìn về khoảng không xa xôi phía trước, thở dài nói:
“Kiếm đạo vô thượng, Kiếm Khởi sẽ chọn sao?”
“Trong số những người ở đó, hắn là người có khả năng tiếp cận kiếm đạo vô thượng nhất.”
Ăn xong gà nướng, người đệ tử bình thường này mới dập đống lửa đi, sau đó nhìn về phía trung tâm của Kiếm Nhất phong.
“Kiếm Nhất phong đã rất lâu rồi chưa xuất hiện người như vậy.”
“Hắn sẽ làm ra lựa chọn như thế nào đây?”
Sau đó, đệ tử bình thường này lại quay đầu nhìn về phía Lục gia, trong mắt ánh lên chút hiếu kỳ.
“Lục Vô Vi hẳn cũng đã gặp qua kiếm đạo vô thượng rồi đi, khi đó hắn đã lựa chọn như thế nào?”
Cuối cùng, người đệ tử bình thường này thở dài một tiếng, không suy nghĩ nhiều nữa.
“Sư đệ, bắt đầu đốn cây đi.” Đột nhiên, một tiếng nói vang lên.
Đệ tử bình thường kia lên tiếng đáp lại, sau đó chạy qua.
Hắn ở Kiếm Nhất phong, xác thực chỉ là một đệ tử bình thường.
Một đệ tử mỗi ngày chạy quanh làm việc vặt.
--- ---
Lục Thủy ngồi ở Thanh Thủy Đài rất lâu, hắn đã không còn thử lĩnh hội kiếm của nơi này nữa, mà là đang xem Thiên Địa Trận Văn.
Hắn đã xem thật lâu.
Từ khi trời sáng đến khi màn đêm buông xuống.
Lại từ đêm đen cho đến hừng đông.
Đến ngày thứ hai, Lục Thủy phát hiện tu vi của mình đã thành công tiến lên 4.4.
Để sách trong tay xuống, Lục Thủy có cảm giác chỉ cần qua mấy tháng nữa tu vi của hắn liền có thể thành công tiến vào ngũ giai.
Cần phải chờ đến tháng sau.
Sau ngũ giai, đối với hắn mà nói là giai đoạn rất quan trọng.
Khi đó hắn có thể biết rõ hơn việc sức mạnh của mình rốt cuộc đã bị hao đi bao nhiêu, cũng có thể dự đoán cụ thể hơn thời gian cần thiết để tiến vào ngũ giai.
Hắn hy vọng có thể tiến giai nhanh một chút, thời gian nửa năm tới đây là cơ hội duy nhất của hắn.
Loại đại sự như từ hôn này, hắn không muốn thất bại.
Sau đó lại thành hôn, như vậy nhân sinh của hắn liền viên mãn.
Tiếp đó Lục Thủy không nghĩ nhiều nữa, thời gian nửa năm sẽ trôi qua rất nhanh, cần phải nắm chặt cơ hội, thời gian nháy mắt là đã trôi qua rồi.
“Đáng tiếc là cơ duyên bình thường không thể giúp gì được ta.” Lục Thủy lắc đầu thở dài.
Cái gì mà đốn ngộ, cái gì mà cơ duyên dễ dàng đột phá bình cảnh, rồi lại cơ duyên giúp lĩnh ngộ đại đạo, đối với hắn một chút xíu tác dụng cũng không có.
Cộng với thực lực của hắn, những cơ duyên này lại càng không có chỗ dùng.
Công pháp, thuật pháp, so với giấy lộn thì gì khác nhau à?
Đan dược, linh vật lại càng vô dụng hơn, ăn còn phải mất một đoạn thời gian để tiêu hóa, còn không bằng để hắn ngồi không, chỉ cần ngồi đủ là có thể tiến giai.
Còn có cách gì vừa nhanh vừa dễ hơn cách này à?
Nhưng điệp gia ngược lại lại có thể, vừa nhai thuốc vừa vận hành Hữu Vi Pháp, vậy quả thật có thể nhanh hơn khoảng một ngày.
Có điều chuyện này thực sự rất phiền phức, còn không bằng đi bế quan, quan sát Vô Vi Pháp.
Cùng với đó, dùng Vô Vi Pháp tăng cường thể thuật, như vậy mới thích hợp.
Mà quan trọng hơn là, ngày nào cũng bế quan như vậy thì hắn trêu chọc Mộ Tuyết kiểu gì?
Chuyện gì cũng không làm được.
Hơn nữa Mộ Tuyết vẫn đang ở Lục gia, hắn làm sao có thể bế quan được đúng không?
Sau khi cưới không được, vậy trước hôn nhân liền có thể?
“Được nha, ở nhà mà không nhìn thấy Mộ Tuyết, trong lòng luôn có cảm giác trống rỗng.”
Lúc trở về, chưa nhìn thấy Mộ Tuyết còn đỡ, lúc Mộ Tuyết chưa đến Lục gia cũng còn tốt.
Tới thì lại không giống lúc trước.
Ví dụ như sau một khoảng thời gian thì kiểu gì cũng sẽ muốn gặp người khác phái mà mình ngưỡng mộ trong lòng.
Sau đó, Lục Thủy lại tiếp tục đọc sách.
Trời lại một lần nữa tối lại.
Thanh Thủy Đài vốn tĩnh lặng, đột nhiên xuất hiện một vệt ánh sáng.
Lục Thủy khép sách lại, đưa mắt nhìn qua.
“Cuối cùng cũng có người đi lên.”
Lục Thủy không muốn cướp đồ trước, hắn muốn để những người khác có cơ hội thử một chút.
Rất nhanh sau đó, một bóng người đã xuất hiện ở trên mặt nước.
“Kiếm Khởi?”
Lục Thủy cũng không quá bất ngờ, chỉ là hắn không biết Kiếm Khởi cũng có mặt ở quần đảo Mê Vụ mà thôi.
Kiếm Khởi là một trong những người thuộc thế hệ trẻ phù hợp nhất với tu kiếm mà hắn từng gặp qua.
Chỉ là còn thiếu một chút thời cơ cho nên mới chưa nắm chặt được chuôi của thanh kiếm vô địch kia.
Nhưng ngày đó rốt cuộc là ngày nào, cái này giống như đồng đạo vậy.
Có thể là ngay bây giờ, có thể là ngày mai, cũng có thể là không bao giờ.
-----
Dịch: MB_Boss