Vừa xuất hiện chưa được bao lâu, Kiếm Khởi cũng đã nhận ra Lục Thủy đang ngồi ở Thanh Thủy Đài.
Hắn cũng không kinh ngạc.
Sau đó, Kiếm Khởi đi tới bên cạnh Lục Thủy, ngồi xuống.
“Đông Phương đạo hữu không đi lên tiếp sao?” Kiếm Khởi hỏi.
Hắn không tin Lục Thủy sẽ bị kẹt lại ở chỗ này.
“Chờ người khác đi lên trước.” Lục Thủy nói.
Về phần ở chỗ khác có người đi lên hay không, Lục Thủy tạm thời không biết.
Nhưng nếu kiếm đạo vô thượng bị động vào thì hắn có thể biết được.
Đối với lời nói của Lục Thủy, Kiếm Khởi chỉ gật đầu, hắn có thể tin chắc rằng Lục Thủy không có dục vọng gì đối với kiếm đạo vô thượng, nếu không thì những người khác căn bản là không có cơ hội ở đây.
Giống như đạo tàng bên trong cơ thể Côn Bằng, hay như sức mạnh của Thái Dương Thần vậy.
Đối phương căn bản không mảy may có chút dục vọng chiếm hữu nào.
“Ta có đoạt được một đồ vật từ trên thân của một đóa Nhục Thực Hoa, có lẽ Đông Phương đạo hữu có thể xem được.” Kiếm Khởi nói.
Món đồ kia hắn không có khả năng nhìn, Sơ Vũ và em gái của hắn tự nhiên cũng không thể xem được.
Nhưng người bên cạnh hắn này hẳn là có thể.
Có điều hắn có chút tò mò với đóa hoa ở trên vai Lục Thủy, đây hình như cũng là một đóa Nhục Thực Hoa.
Chẳng qua, tại sao nó chỉ cứ chảy nước miếng như vậy mà không động khẩu?
Sau đó Kiếm Khởi cũng không suy nghĩ nhiều nữa, thân là một thiên kiêu của thiên kiêu, có chút vật kỳ quái bên người cũng là chuyện đương nhiên.
Nghe thấy Kiếm Khởi nói vậy, Lục Thủy ngược lại có chút ngoài ý muốn.
Kiếm Khởi nói hắn có thể xem được, nghĩa là bản thân Kiếm Khởi không thể xem được.
“Là cái gì?” Lục Thủy hỏi.
“Một phiến đá, nhưng có một sức mạnh mà ta không thể nào hiểu được bao trùm lên nó, lúc ánh mắt ta chạm đến nó, con mắt liền bị thương.” Kiếm Khởi nói, trong lòng vẫn còn sợ hãi:
“Nếu như không phải vừa vặn có Sơ Vũ ở đó, có lẽ mắt ta đã không còn nhìn được nữa rồi.”
Phiến đá?
Lục Thủy thật ra đã có chút suy đoán, nhưng lại cảm thấy cái này không có khả năng lắm.
“Đông Phương đạo hữu có muốn thử nhìn một chút không?” Kiếm Khởi hỏi.
Lục Thủy gật đầu, không nói tiếng nào.
Kiếm Khởi cũng không nói thêm gì nữa, hắn nhắm mắt lại, sau đó lấy phiến đá ra.
Hắn không thể nhìn vào cái này, đối với thực lực của mình, hắn hiểu rất rõ.
Lục Thủy đưa mắt nhìn vật trong tay Kiếm Khởi.
Vật này được bọc trong một tấm vải, nhưng Lục Thủy có thể cảm giác được một nguồn sức mạnh mạnh mẽ đằng sau lớp vải đó.
Một nguồn sức mạnh không bình thường chút nào.
Lục Thủy lặng lẽ đưa tay nhận lấy vật này.
Mở lớp vải ra, bên trong là một phiến đá nhìn rất quen mắt, chất liệu cũng rất quen mắt.
‘Đây chính là phiến đá xuất hiện trong hội nghị kia? Cũng là thứ Thần Chúng muốn có được?’ Lục Thủy ngạc nhiên.
Hắn không nghĩ tới loại vậy này cuối cùng lại bị một đóa Nhục Thực Hoa nuốt vào.
Đóa hoa kia làm thế nào mà ăn được cái này thế?
Nhưng nó đi ăn cái này vào, thật đúng là rước họa vào thân.
‘Là bởi vì phiến đá này bị những vật khác đưa ra bên ngoài sao?’ Lục Thủy nghi vấn trong lòng.
Loại chuyện này hoàn toàn không có cách nào nghiệm chứng.
Chuyện từ xa xưa như vậy rồi, làm gì có ai có thể nói rõ được trong khoảng thời gian đó đã có những việc đã xảy ra chứ?
Dù sao Lục Thủy cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra.
Sau đó, hắn đưa mắt đọc dòng chữ ở phía trên cùng của phiến đá: Danh sách mời.
Nhìn thấy dòng chữ này, Lục Thủy liền cảm thấy hứng thú.
Hắn rất muốn biết năm đó có những ai đã tham dự vào chuyện giết thần kia.
Nội dung phía dưới xác thực bị một loại sức mạnh bao phủ, nhưng ở trước sức mạnh thiên địa của Lục Thủy, tự nhiên không là vấn đề gì.
‘Tiên Đình, Tiên Mục.’
Đây là người đầu tiên xuất hiện ở hội nghị, cũng là người đầu tiên trong danh sách.
‘Minh Thổ, Lạc Tam Sinh.’
Người này cũng xuất hiện trong hội nghị.
Tiên Mục của Tiên Đình cụ thể là ai thì Lục Thủy không biết, nhưng những người thuộc Tiên Đình thời kỳ Viễn Cổ mà có tư cách tham dự vào chuyện này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mà đại diện cho Tiên Đình, bình thường chỉ có một người.
Nhưng Lạc Tam Sinh của Minh Thổ này thì Lục Thủy hoàn toàn không biết, chưa bao giờ nghe nói qua.
Minh Thổ là một mảnh đất bị trục xuất, bình thường thì không nhìn được nó.
Kiếp trước, hắn cũng không có chút hứng thú nào đối với Minh Thổ, lúc đi tìm vật liệu thì có đi qua vài lần thôi.
Sau đó Lục Thủy tiếp tục nhìn xuống.
Hắn nhìn thấy một cái tên quen thuộc:
‘Đạo Tông, Kiếm Nhất?’
Chủ nhân của kiếm đạo vô thượng cũng nằm trong danh sách mời, nhưng Lục Thủy không biết người này có tham gia hội nghị hay không nữa.
Tuy nhiên, cũng nhờ vậy mà Lục Thủy biết được rằng, Kiếm Nhất cũng là một nhân vật thuộc thời kỳ Viễn Cổ.
Ánh mắt Lục Thủy tiếp tục hướng xuống dưới.
‘Ma tu, Huyết Trần.’
‘Phật môn, Nam Mô.’
‘Thần Quyến, Aiz.’
‘Tiên Sơn, Thiên Cơ.’
‘Tộc Bất Tử, Cố Lý.’
‘Hải Yêu, Triều Tịch.’
‘Tộc Thiên Linh, Cơ Tầm.’
‘Nguyệt tộc, Minh Nguyệt.’
‘Mê Đô.’
Sau khi xem xong, Lục Thủy có chút không hiểu với cái tên cuối cùng.
Mê Đô là chỉ người, hay là chỉ địa điểm?
Nhìn thấy hai chữ này, thứ đầu tiên Lục Thủy nghĩ tới chính là Mê Vụ Chi Đô.
Nhưng nếu như nó là địa điểm, thế thì tại sao không có tên người đi kèm như ở phía trên?
Mà nếu là tên người thì lại có chút không đúng.
Lục Thủy không có được đáp án, nhưng Mê Đô này, không nghi ngờ gì nữa, nó chính là thứ đặc biệt nhất trong danh sách này.
‘Danh sách mời có tất cả mười hai người, nhưng số người đến cuối cùng lại chỉ có năm.’
‘Trong số năm người này, có người của Tiên Đình và Minh Thổ.’
‘Như vậy thì ba người còn lại, dựa vào phản ứng của Phật môn và Thần Chúng, Nam Mô của Phật môn và Aiz của Thần Quyến hẳn là cũng đi. Người tên Aiz này là người duy nhất có khả năng là thuộc Thần Chúng.
Còn nếu như không phải, thì hẳn là lúc đó chưa có thế lực Thần Chúng.’
‘Nhưng đối phương là Thần Quyến , còn không biết là kiểu Thần Quyến gì?’
Chuyện ở đây rất nhiều, Lục Thủy nhất thời cũng chưa làm rõ được.
Nhưng cũng khó trách Thần Chúng lại muốn hủy đi những thứ này.
‘Như vậy người cuối cùng là ai? Người của Bất Tử Tộc sao?’
‘Hẳn là không phải, nhưng chuyện tộc Bất Tử bị diệt tộc xác thực cũng có liên quan đến việc Chân Thần chết, mà lại có những người khác nhúng tay vào, khả năng này vẫn rất cao.’
Đương nhiên, người cuối cùng là ai thật ra cũng không quá quan trọng.
Quan trọng nhất chính là, ai là người đã phát lời mời.
Người này là người làm cho người khác thấy tò mò nhất.
Nhưng Lục Thủy cũng không có khả năng biết đối phương là ai, trước mắt không có bất kỳ manh mối gì.
-----
Dịch: MB_Boss