Cuối cùng, Lục Thủy cất phiến đá đi, thuận miệng nói.
“Ta muốn phiến đá này, ngươi có thể đưa ra một yêu cầu.’
Kiếm Khởi cũng không có từ chối, hắn biết phiến đá rất đặc biệt, nhưng vật càng đặc biệt, thì lại càng nguy hiểm.
Mặc dù không biết nội dung được ghi trên đó là cái gì, nhưng hắn cũng biết phiến đá này có liên quan đến một chuyện gì đó khác, một chuyện mà hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, cho nên sớm ném được đi, tương đối mà nói cũng là sớm thoát được khỏi nguy cơ tiềm ẩn.
“Ta có một vấn đề muốn hỏi về tu vi.” Kiếm Khởi nói.
Lục Thủy không nói gì, chỉ nhìn Kiếm Khởi, tỏ ý cứ tiếp tục.
Kiếm Khởi đứng lên, hắn quay đầu đối mặt với Lục Thủy, mở miệng hỏi:
“Đông Phương đạo hữu cảm thấy cái gì mới là kiếm?”
Nghe được vấn đề này, Lục Thủy liền biết, Kiếm Khởi đã chạm được đến chuôi của thanh kiếm vô địch kia.
Nhưng mới chỉ là chạm, chứ chưa nắm được.
Lục Thủy không trực tiếp trả lời vấn đề này, hắn có thể hiểu, không có nghĩa là hắn có thể giải thích rõ ràng.
“Trước tiên cứ đi lên xem kiếm đạo vô thượng đi.” Lục Thủy đứng dậy nói.
Kiếm Khởi gật đầu, sau đó hình bóng của hai người liền biến mất tại chỗ.
Khi Lục Thủy xuất hiện lần nữa, hắn cuối cùng cũng đã nhìn thấy được bầu trời.
Đúng vậy, vị trí hiện tại của hắn chính là ở hòn đảo trên cùng, Thiên Vân Đài.
Phía trên này khác với những tầng phía dưới, nơi này chỉ có bãi cỏ xanh ngắt trải dài.
Gió nhẹ thổi.
Những ngọn cỏ lắc lư theo gió, trên bầu trời, mây lững lờ trôi.
Âm thanh sột soạt vang lên từ trong bãi cỏ.
“Tầng này không có gợi ý.” Kiếm Khởi nói.
Đúng vậy, ở tầng ngày, ngoại trừ bãi cỏ, không có bất cứ thứ gì khác.
Không có bia đá, không có bàn cờ, không có cái gì.
“Đi thôi, ta dẫn ngươi đi xem kiếm đạo vô thượng.” Lục Thủy bình tĩnh nói.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng điểm lên không trung một cái.
Tiếp đó, một thanh kiếm xuất hiện trên không trung.
Kiếm Khởi nhìn thanh kiếm kia, không nói gì.
Hắn có thể cảm giác được, đó chính là kiếm đạo vô thượng, dường như chỉ cần chạm vào nó, liền có thể biết được thế nào là kiếm đạo vô thượng.
“Đi thôi.” Lục Thủy cất bước đi trước, đồng thời khẽ nói.
Kiếm Khởi không nói gì, yên lặng đi theo sau Lục Thủy.
Kiếm đạo vô thượng bị kích hoạt, toàn bộ quần đảo Mê Vụ đều bị kiếm đạo vô thượng bao trùm.
Mà những người đang ở trong hòn đảo lại càng cảm nhận được rõ hơn, chuyện này đối với phần lớn người mà nói, chính là cơ duyên khó gặp được.
“Không biết người kích hoạt kiếm đạo vô thượng có phải ca ca hay không.” Kiếm Lạc lúc cảm giác được kiếm đạo vô thượng, mở miệng nói.
Sơ Vũ ở một bên không nói gì, căn cứ vào thời gian, căn bản là không thể nào.
Khả năng lớn là Lưu Hỏa.
Thế nhưng Lưu Hỏa là đại lão, nếu thật sự để ý đến kiếm đạo vô thượng thì sớm đã đem đi rồi, làm sao có thể chờ đến tận lúc này được.
Cho nên trên lý thuyết mà nói, cũng rất có khả năng là Kiếm Khởi.
Về phần những người khác, khả năng không cao.
Dù sao nơi này cũng không phải dựa trên tu vi để nói chuyện, đối với chuyện lý giải kiếm, Kiếm Khởi chắc chắn mạnh hơn tất cả những người ở đây, thậm chí một vài tiền bối của Kiếm Nhất phong còn có chỗ không bằng hắn.
Đối với nhận biết của Kiếm Khởi về kiếm, chỉ còn kém một bước cuối cùng.
Mặc dù chưa bước vào Kiếm Đạo, nhưng chỉ cần tu vi đến, nhất định có thể nhẹ nhàng bước vào.
...
Chân Võ Chân Linh thật ra cũng rất tò mò muốn biết người kích hoạt kiếm đạo vô thượng có phải Thiếu gia hay không, trên lý thuyết thì không có khả năng.
Thiếu gia nếu muốn kiếm đạo vô thượng thì đã sớm đem đi rồi, sẽ không chờ đến tận bây giờ.
Mà vừa lúc này, dọc theo kiếm đạo vô thượng đột nhiên xuất hiện vô số chùm sáng, những chùm sáng này bay về phía các hòn đảo khác nhau, tiếp đó bao trùm lên tất cả những người ở bên trong.
Chân Võ Chân Linh tự nhiên cũng bị ánh sáng này bao phủ.
“Giống như sắp trực tiếp tiến vào kiếm đạo vô thượng vậy.” Chân Võ nói.
Chân Linh cũng gật đầu:
“Ta cũng có loại cảm giác này.”
“Tất cả mọi người đều có thể lĩnh hội kiếm đạo vô thượng sao?” Kinh Hải có chút khó có thể tin.
Không chỉ Chân Võ Chân Linh, những người người khác cũng hoàn toàn không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng đối với bọn họ mà nói, có lẽ cũng không phải chuyện gì xấu.
“Đây là kiếm đạo vô thượng sao?”
“Nhỡ đâu kiếm đạo vô thượng vốn là như vậy thì sao?”
Rất nhiều người đều đang ôm lấy ý tưởng của riêng mình, nhưng tất cả đều không có cách nào biết được chuyện gì đang xảy ra.
Có điều, tất cả đều đang đợi xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Vừa mới nghĩ như vậy, cả đám liền trực tiếp bị kéo vào bên trong một không gian đặc biệt.
Hòn đảo biến mất, bầu trời biến mất, lầu các cũng biến mất.
Tất cả mọi người đều đang đứng trên một cái cầu thang.
Cầu thang này rất rộng lớn, có người đứng phía trước, có người đứng phía sau, lượng người trên mỗi bậc cũng không đều nhau.
Cầu thang dài đến mức khó mà nhìn thấy điểm cuối.
Trên thân mỗi người lúc này đều bị một ánh sáng vàng nhạt bao trùm, không thấy rõ được dung mạo.
Sau khi hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại, phần lớn người đều bắt đầu đưa mắt quan sát xung quanh.
Sau đó bọn họ phát hiện ở một chỗ không xa có một mảnh đất trống, ở đó có hai người đang đứng.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy hai người kia, bọn họ liền hiểu, hai người này chính là hai người đã kích hoạt kiếm đạo vô thượng.
Nhưng nhìn hai người này giống như hai người tí hon màu vàng, căn bản không nhìn thấy được dung mạo.
Thậm chí bởi vì vầng sáng này, mà ngay cả nam nữ họ cũng không phân biệt được.
Ngay chính Chân Võ Chân Linh cũng không cách nào biết được hai người kia rốt cuộc là ai.
Nếu là Thiếu gia, thì tại sao lại có hai người?
Nếu như không phải Thiếu gia, vậy Thiếu gia đã đi đâu rồi?
...
Biến hóa của quần đảo Mê Vụ, bên ngoài tự nhiên nhìn thấy được, chỉ là không nhìn thấy cụ thể chi tiết mà thôi.
Bọn họ biết đã có người thực sự kích hoạt kiếm đạo vô thượng.
Mà người này, tất cả đều có chung một dự đoán.
Đó chính là Lưu Hỏa, Thiếu Tông chủ của Ẩn Thiên tông.
“Có cảm giác tên tuổi của Ẩn Thiên tông gần đây còn nổi hơn so với 100 năm vừa qua gộp lại.” Lịch Thiên Xích đau đầu nói.
Đã đưa Lưu Hỏa lên bí giám lâu như vậy cũng không thể ngăn cản người này mang theo Ẩn Thiên tông nổi danh.
Hòa Vũ Diệp cũng thở dài, Lưu Hỏa quả thực đã vượt ra khỏi dự đoán của vô số người.
Bởi vì Lưu Hỏa quá ưu tú, Ẩn Thiên tông muốn vứt bỏ Lưu Hỏa cũng có chút khó khăn.
Nếu đối phương thật sự muốn trở thành Thiếu Tông chủ của Ẩn Thiên tông thì cũng dễ nói.
Liên hệ với bọn hắn, mọi việc đều có thể thương lượng.
Thế nhưng đối phương căn bản là khinh thường việc này, Ẩn Thiên tông cũng không có cách nào khiến đối phương ngoảnh đầu nhìn một chút.
Nhưng cũng có thể là vì đối phương đã bị đưa lên bí giám rồi.
Tóm lại, thời gian tới cứ ăn phân mà sống đi.
“Bên trong giống như có hình ảnh chạy ra, có điều kiếm đạo vô thượng còn chưa được hoàn toàn kích hoạt, không thể truyền ra bình thường được.” Lịch Thiên Xích lại nói.
Hòa Vũ Diệp lạnh mặt liếc hắn một cái.
-----
Dịch: MB_Boss