Lúc này, Lục Thủy và Kiếm Khởi đang đứng ở trên một bãi đất trống, nơi này không phải Thiên Vân Đài, mà là bên trong kiếm đạo vô thượng.
Lục Thủy không nói gì, bước lên một bước, khi hắn đặt chân xuống, một bậc thang hình thành dưới chân hắn.
Kiếm đạo vô thượng bắt đầu diễn hóa bên trong thiên địa.
Thấy cảnh này, Kiếm Khởi ngây cả người, nhất là khi nhìn thấy bậc thang dưới chân kia, hắn càng có chút không dám tưởng tượng, cầu thang này, hắn không thể nào hiểu được.
Đi lên, giống như là mở ra cánh cửa đến một nơi chưa bao giờ được chứng kiến.
Nhưng hắn cũng không chần chờ mà nhanh chóng đi theo sau Lục Thủy, bước lên cầu thang.
Giờ khắc này, kiếm đạo vô thượng hiện ra từ trong thiên địa, từ không tới có, từ nhất sinh nhị, từ nhị sinh tam, từ tam sinh vạn vật.
Kiếm đạo vô thượng từ con số không bắt đầu diễn hóa.
“Chuyện này, làm sao có thể?” Ma Kiếm Trảm Đồ kích động nhìn về phía quần đảo Mê Vụ, giống như vừa thấy được chuyện ly kỳ nhất đời này vậy.
Diễn hóa kiếm đạo vô thượng, đó căn bản không phải là đang lĩnh hội kiếm đạo vô thượng, mà là đang trực tiếp diễn hóa sự hình thành của kiếm đạo vô thượng.
Thế nhưng, ai lại có thể diễn hóa được kiếm đạo vô thượng như vậy?
Đây là việc không thể nào.
...
Kiếm đạo vô thượng hoàn toàn được kích hoạt, hai bóng người kia tự nhiên bị chú ý tới.
Cái cầu thang sinh ra từ hư vô kia càng khiến người ta chú ý hơn.
Đó là hiện thân của Kiếm Đạo, là một phần trong quá trình diễn hóa của kiếm đạo vô thượng.
“Cái này khác với lĩnh hội kiếm đạo vô thượng, bước lên cầu thang kia giống như là đi vào kiếm đạo vô thượng vậy,. Đây, đây chính là con đường vô thượng.” Ma Kiếm Trảm Đồ nhìn cầu thang kia, ánh mắt lộ vẻ cuồng nhiệt, hắn muốn chạy qua con đường kia một lần.
Tuy nhiên, điều này là không thể.
Nhưng hắn vẫn tiếp tục quan sát quá trình diễn hóa của kiếm đạo vô thượng, bản thân chuyện này đã là một cơ duyên to lớn.
Những kiếm tu ở bên ngoài tự nhiên cũng hiểu ra cầu thang kia chính là một con đường dẫn đến đỉnh cao của Kiếm Đạo.
Mà người kia lại còn có thể tùy ý dẫn động quá trình diễn hóa của kiếm đạo vô thượng.
Loại tồn tại này, đơn giản là quá đáng sợ.
Cả người có thể đi lên cùng kia nữa, thiên phú cũng không kém hơn chút nào so với kiếm đạo vô thượng.
“Thật sự là một kẻ đáng sợ, nếu như người này là Lưu Hỏa, vậy danh sách trên bí giám kia... còn có người dám tiếp đơn sao?” Lịch Thiên Xích cảm giác mấy ngày nay mình bị kinh ngạc hơi nhiều.
Lại còn là bởi vì cùng một người.
Bên trong kiếm đạo vô thượng, tất cả mọi người đều nhìn rõ ràng diễn hóa của kiếm đạo vô thượng, chuyện này đối với bọn họ mà nói chính là cơ hội vạn năm khó gặp.
Tu vi càng cao, càng dễ lĩnh ngộ mấy thứ này hơn.
Mà tu vi không đủ thì chứng kiến cảnh này cũng đủ để mở rộng tầm mắt rồi.
“Đây là lần đầu tiên ta cảm nhận đạo kiếm như thế này.” Kiếm Lạc nhìn kiếm đạo vô thượng diễn hóa, nhất thời không biết nên miêu tả như thế nào.
Nhưng nàng biết rõ một điều, lý giải trước đây của nàng đối với Kiếm Đạo, thật sự là phiến diện đến cực hạn.
Có điều người ở trong đây tu vi đều không cao, bọn họ không hiểu được một màn mà mình đang nhìn thấy này kinh người đến cỡ nào, rằng việc kiếm đạo vô thượng diễn hóa là một chuyện đáng sợ đến như thế nào.
Không có sự lý giải tuyệt đối về kiếm đạo vô thượng thì tuyệt đối không thể nào làm được loại chuyện này.
Lục Thủy đối với cái này không có cảm giác gì, hắn cũng không có tùy ý sửa đổi kiếm đạo vô thượng.
Hắn chỉ là cho Kiếm Khởi nhìn thấy quá trình diễn hóa của kiếm đạo vô thượng từ khi xuất hiện mà thôi.
Mỗi một bậc thang là một phần của quá trình đó, những người khác chỉ đứng bên ngoài quan sát, mà Kiếm Khởi lại có thể cảm nhận được tất cả.
Đây chính là sự chênh lệch.
Cho nên cầu thang trải dài dưới chân Lục Thủy này, chính là con đường đến vô thượng.
Con đường mà vô số người cầu không được.
Thế nhưng đối với Lục Thủy mà nói, toàn bộ chỉ đơn giản là để trả lời vấn đề ban đầu kia của Kiếm Khởi.
Lục Thủy một đường đi lên trên, Kiếm Khởi cũng đi theo bên cạnh.
Từng bước từng bước đi lên, cầu thang cũng từng bậc từng bậc theo bước chân của bọn hắn mà xuất hiện.
Hai người đi rất chậm, mỗi một bước đi, Kiếm Khởi đều muốn dừng lại một chút.
Nhưng càng về sau, giống như là đã sáng tỏ thông suốt, tốc độ dần trở nên nhanh hơn.
Kiếm Khởi cảm thấy như đang nghe thấy một âm thanh mơ hồ phảng phất quanh đây, âm thanh này đang nói cho hắn biết đáp án cuối cùng.
Bậc thang càng ngày càng nhiều lên, kiếm đạo vô thượng vẫn tiếp tục diễn hóa ở trong thiên địa, như là có âm thanh của đại đạo truyền ra, như có con đường đại đạo từ trên trời rơi xuống.
Chỉ cần đụng vào là có thể thu hoạch được cơ duyên to lớn.
Toàn bộ quần đảo Mê Vụ dường như đều bị con đường này bao phủ.
Không có ai lên tiếng nữa, cũng không có ai tỏ ra kinh ngạc nữa.
Bởi vì bọn họ muốn tranh thủ đi cảm ngộ thử xem có được cái gì không.
Loại đại đạo diễn hóa cấp bậc này, toàn bộ tu chân giới căn bản không có ai có cơ hội tận mắt nhìn thấy.
Mà trong lúc tất cả mọi người đang thử lĩnh hội, kiếm đạo vô thượng vốn đang diễn hóa đột nhiên bắt đầu hội tụ, cuối cùng hóa thành một thanh kiếm sừng sững ở trên không trung, lơ lửng cách hai người Lục Thủy không xa.
Kiếm này nhìn như bình thường, lại khó mà nhìn thẳng.
Thanh kiếm vừa thành hình, kiếm của tất cả mọi người đều không thể ra khỏi vỏ.
Thậm chí bắt đầu run rẩy.
Đây chính là kiếm đạo vô thượng.
Lúc này, hai người trên cầu thang kia cũng đã dừng lại, nói cách khác, quá trình diễn hóa của kiếm đạo vô thượng đã hoàn thành.
Chân Võ Chân Linh mở mắt, hai người đều cảm thấy thực lực của mình đã được tăng lên.
Uy lực của Song Sênh Kiếm cũng được nâng lên thêm một bậc.
Không chỉ bọn hắn, những người khác cũng nhận được không ít chỗ tốt.
Nhưng bây giờ ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt ở trên hai bóng người kia.
Bọn họ muốn nhìn một chút xem hai người kia rốt cuộc là ai mà lại có thể có được kiếm đạo vô thượng.
Lục Thủy quả thực đã hoàn thành quá trình diễn hóa của kiếm đạo vô thượng, thời gian không dài, nhưng đối với Kiếm Khởi mà nói, có lẽ là tương đối dài.
Mà những thứ Kiếm Khởi nhìn thấy, người khác vĩnh viễn sẽ không có cách nào nhìn thấy.
Điều này sẽ không ảnh hưởng đến hắn, nếu như thực sự có thể ảnh hưởng, vậy hắn sẽ không đi nổi đến bậc thang cuối cùng.
“Cảm giác như thế nào?” Lục Thủy mở miệng hỏi.
Giọng nói của hắn tất nhiên cũng truyền ra ngoài.
Trong giọng nói còn mang theo kiếm ý, khó phân rõ người nói là ai.
-----
Dịch: MB_Boss