Ngay cả Chân Võ Chân Linh cũng không phân biệt nổi đối phương rốt cuộc có phải thiếu gia nhà mình hay không.
Nhưng có thể đại khái biết được là nam giới.
Nghe được giọng nói này, tất cả mọi người đều yên tĩnh trở lại, chờ đợi cuộc đối thoại giữa hai người kia.
Kiếm Khởi trầm mặc một lát, sau đó nói:
“Cảm giác thật kỳ diệu, dường như vừa được nhìn thấy cực hạn của Kiếm Đạo, thật khó mà miêu tả bằng lời được.”
Ngừng một chút, Kiếm Khởi mới nói tiếp:
“Nhưng mà, ta vẫn chưa thể tìm ra được đáp án.
Kiếm là cái gì?
Ta có cảm giác mình hẳn là phải biết đáp án là gì, nhưng đồng thời lại cảm thấy mơ hồ không rõ.”
Nghe được vấn đề này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Kiếm là cái gì?
Vấn đề này không phải rất đơn giản sao?
“Hắn là đang tìm kiếm tâm sao?” Ma Kiếm Trảm Đồ có chút ngoài ý muốn, chỉ là đôi mày rất nhanh đã nhíu lại:
“Không đúng, hắn hẳn là có kiếm tâm, như vậy hắn hỏi vấn đề này là đang tìm kiếm cái gì?”
Đương nhiên, càng khiến cho Ma Kiếm Trảm Đồ không thể nào hiểu được chính là, người hỏi dường như là vì trả lời vấn đề này giúp đối phương, cho nên mới dẫn động diễn hóa của kiếm đạo vô thượng.
Nếu như quả thật là như vậy, thì thật khiến cho người ta khó mà tiếp nhận nổi.
Phương pháp này đơn giản chính là thông thiên.
Đối với câu trả lời của Kiếm Khởi, Lục Thủy cũng không cảm thấy bất ngờ mà nhìn về phía trước, nói:
“Lại nhìn thêm một chút đi.”
Kiếm Khởi có chút ngoài ý muốn, kiếm đạo vô thượng hắn cũng đã thể nghiệm xong, nơi này còn có vật nào khác à?
Không chỉ Kiếm Khởi, tất cả mọi người ở bên trong kiếm đạo vô thượng đều không hiểu.
Ngay cả những người ở bên ngoài quần đảo Mê Vụ cũng không hiểu nổi bên trong còn có cái gì.
Tách!
Một tiếng búng tay vang lên.
Lục Thủy nhìn về phía trước, bình tĩnh nói:
“Xem đi.”
Từ khi đi vào đây, Lục Thủy đã biến có vật này tồn tại.
Nếu như tản mát ra khí tức của hắn, thứ này liền có thể chủ động hiện ra.
Đương nhiên, hắn không dùng khí tức của mình để dẫn động nó, mà là dùng sức mạnh thiên địa trực tiếp vớt nó ra.
Hắn tin rằng vật này có thể hóa giải được thắc mắc trong lòng Kiếm Khởi.
Sau đó, một hình ảnh truyền ra từ Kiếm Đạo vô thượng, hình ảnh này nháy mắt trải rộng toàn bộ không gian.
Những người ở bên ngoài cũng nhìn được hình ảnh này.
Dưới tình huống bình thường, nếu như dùng khí tức của Lục Thủy để dẫn động thì chỉ có mình hắn có thể xem được.
Nhưng vì để cả Kiếm Khởi cũng có thể xem được, nên không thể không cho tất cả mọi người cùng nhìn thấy.
Đại Trưởng lão chắc chắn sẽ không trách hắn.
Đương nhiên, có trách cũng vô dụng, chuyện Lưu Hỏa làm thì có liên quan gì đến Lục Thủy hắn?
Đúng vậy, vật này có quan hệ trực tiếp với Đại Trưởng lão.
Rất nhanh sau đó, hình ảnh đã hiện lên rõ ràng.
Bên trong, có một bóng người đang đi trên cầu thang, không ai nhìn rõ dung mạo người kia, cũng không có ai biết người này là ai.
Ở đây, chỉ có mình Lục Thủy biết danh tính của người này.
Đúng vậy, đây chính là Đại Trưởng lão của Lục gia, Lục Vô Vi.
Đại Trưởng lão đi đến chỗ cao nhất của cầu thang, ở chỗ này, trên không trung, một thanh kiếm đang sừng sững đứng đó.
Bên cạnh thanh kiếm dường như có người đang đứng, người này tựa như đang nhìn xuống những người từ phía dưới đi lên.
Kiếm Khởi nhìn cảnh này, cảm thấy có chút ngoài ý muốn, vậy mà trước đó đã có người từng tiếp xúc với kiếm đạo vô thượng rồi.
Hơn nữa còn lưu lại hình ảnh.
Nhưng kiếm đạo vô thượng vẫn còn ở đây, người trước đó đã thất bại sao?
Kiếm Khởi không biết vì sao Lục Thủy lại để hắn nhìn những thứ này, nhưng hắn vẫn chăm chú quan sát.
Có lẽ thật sự có thể đạt được đáp án hắn muốn.
Ánh mắt của mọi người lúc này đều đặt ở trên bóng người trong hình ảnh kia, chính Lục Thủy cũng như vậy.
Dù sao hắn cũng không biết nội dung cụ thể là cái gì.
Không bao lâu sau, Đại Trưởng lão đã đi tới bậc thang cao nhất.
Đối mặt trực diện với kiếm đạo vô thượng.
Sau khi đi đến phía trước kiếm đạo vô thượng, Đại Trưởng lão cũng không làm thêm động tác gì nữa, chỉ đứng như vậy quan sát một hồi.
Ngay lúc này, người vô hình đứng bên cạnh kiếm đạo vô thượng kia lên tiếng:
“Đã nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi là người đầu tiên có thể đứng đối mặt trực diện với kiếm đạo vô thượng như thế này.”
Đại Trưởng lão nhìn kiếm đạo vô thượng, trầm mặc không nói.
Một lát sau, người vô hình ở bên cạnh kiếm đạo vô thượng lại nói tiếp:
“Tiến lên phía trước một bước, ngươi liền có thể nắm chặt được kiếm đạo vô thượng.”
Lần này, Đại Trưởng lão không trầm mặc nữa, mà lắc đầu nói:
“Đây không phải kiếm của ta, cũng không phải đạo của ta.”
Nghe được lời nói này của Đại Trưởng lão, Kiếm Khởi sửng sốt, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào hình ảnh trước mặt.
Những người khác cũng không hiểu, người này là đang từ bỏ kiếm đạo vô thượng sao?
Nhưng cụ thể có chuyện gì xảy ra, bọn họ cũng không biết, chỉ có thể tiếp tục xem.
Lục Thủy không suy nghĩ nhiều, chỉ đứng xem như vậy.
“Kiếm đạo vô thượng chính là cực hạn của kiếm, giới hạn của đạo, đỉnh phong Kiếm Đạo, điểm cuối của con đường vô thượng.” Người vô hình kia nói, giọng điệu vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác thật rộng lớn.
Đại Trưởng lão nhìn kiếm đạo vô thượng, sau đó nói khẽ:
“Đó là điểm cuối của ngươi.”
Nghe được câu nói này, tất cả mọi người đều chấn kinh, người này có ý gì?
Có phải quá tự tin rồi không?
Kiếm Khởi gắt gao nhìn chằm chằm hình bóng của Đại Trưởng lão. Trong lòng hắn, một loại cảm giác kỳ quái bắt đầu sinh sôi.
Dường như có thứ gì đó đang muốn xông ra.
Hắn muốn bắt lấy thứ cảm giác này, nhưng nhất thời lại bắt không được.
Lúc này, kiếm đạo vô thượng bỗng phát sáng, sau đó một âm thanh thật lớn lại vang lên, dường như đang muốn chất vấn người đứng trước mặt kia:
“Kiếm đạo vô thượng đã ở trước mặt, vươn tay là có thể chiếm được, chẳng lẽ ngươi muốn từ bỏ sao?”
Nghe được câu này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào người kia, bọn họ rất muốn biết đối phương sẽ trả lời như thế nào.
Mặc dù bọn họ đã biết rõ kiếm đạo vô thượng không có bị mang đi, nhưng lại vẫn chờ mong câu trả lời của đối phương.
Kiếm Khởi là người muốn biết câu trả lời nhất.
Hắn có cảm giác đáp án của người này có thể giải đáp được khúc mắc trong lòng hắn.
Trong lúc tất cả mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời tiếp theo, giọng nói của Đại Trưởng lão cuối cùng cũng vang lên.
Lúc này, ông đang đứng ngay trước kiếm đạo vô thượng, trên người chậm rãi xuất hiện kiếm ý:
“Hôm qua ngươi là kiếm đạo vô thượng, ngày mai ta chính là kiếm đạo vô thượng.”
Đại Trưởng lão quay người rời đi, xung quanh ông có một cỗ kiếm ý kinh thiên động địa vờn quanh, giọng nói mang theo sự tự tin khó tả:
“Cực hạn của kiếm, ta sẽ đánh vỡ, giới hạn của đạo, ta sẽ phá bỏ, kiếm đạo vô thượng tiếp theo, ta sẽ là người định chế.”
-----
Dịch: MB_Boss