Vào lúc này, một đạo kiếm ý phóng lên tận mây xanh, quang phá thiên tế, đọ sức với trời đất, sánh vai cùng Viễn Cổ.
Tất cả mọi người đều ngây ra.
Kiếm Khởi chứng kiến một màn này, trong lòng cảm thấy kích động, loại cảm giác này vô cùng rõ ràng, là từ sâu trong nội tâm trào ra ngoài, hắn thấy rồi, hắn đã nhìn thấy đáp án.
Lục Thủy nhìn hình ảnh của Đại Trưởng lão biến mất trước mắt, lại nhìn sang Kiếm Khởi đang xúc động trào dâng, bình tĩnh nói:
“Tâm chỗ nghĩ, niệm chi sở chí, cầm mình chi kiếm, trảm thiên hạ vạn địch, đây cũng là kiếm.”
Bùm!
Kích động điên cuồng tuôn trào trong lòng Kiếm Khởi.
Hắn nhìn thấy.
Tâm chỗ nghĩ làm kiếm, niệm chi sở chí cũng là kiếm, chỉ cần nắm chặt kiếm trong tay, hắn liền có thể chém toàn bộ địch trên thế gian.
Đây chính là kiếm của hắn.
“Ta hiểu rồi.”
Khi Kiếm Khởi nói ra lời này, kiếm đạo vô thượng phun trào, xung quanh Kiếm Khởi, kiếm ý cuồn cuộn như đại dương xuất hiện.
Toàn bộ quần đảo Mê Vụ vì hắn mà rung chuyển.
Kiếm Khởi vươn tay, hắn muốn nắm chặt lấy thanh kiếm thuộc về mình kia.
Không phải kiếm đạo vô thượng, mà là kiếm của hắn.
Hắn muốn chĩa thanh kiếm của hắn về phía vô thượng.
Ầm!
Kiếm quang phun trào, kiếm ý chảy ngang, kiếm đạo vô thượng giúp ngưng tụ thanh kiếm trong tay Kiếm Khởi.
Lúc này, Kiếm Khởi đã đứng ở đỉnh phong Kiếm Đạo, hắn ở đó, thanh kiếm đang dần ngưng tụ trong tay.
Dường như đây mới là thứ mà kiếm đạo vô thượng muốn thấy.
“Kiếm tâm vô địch? Hắn thế mà có được kiếm tâm vô địch. Rốt cuộc là ai mới có thể có được thiên phú Kiếm Đạo như thế?” Ma Kiếm Trảm Đồ có chút khó tin nổi.
Hắn là người hiểu rõ nhất kiếm tâm vô địch khó đạt được đến cỡ nào.
Cái này không phải cứ có đủ thiên phú là có thể đạt được.
Mà có người lại chuyển ánh mắt đặt trên người Lục Thủy:
“Người kia là cái thứ gì thế? Ngay từ đầu, hắn chính là người đã giúp người này sinh ra kiếm tâm vô địch.”
“Người kia rốt cuộc là ai?”
Tất cả mọi người đều nghi ngờ đó là Lưu Hỏa, nhưng bọn họ không có chứng cứ.
Kiếm Lạc lúc này đang vô cùng hưng phấn, đó là ca ca của nàng, ca ca của nàng cuối cùng cũng đã lĩnh ngộ được.
Sơ Vũ cũng vì Kiếm Khởi mà vui vẻ, Kiếm Khởi rốt cuộc cũng nắm chặt được thanh kiếm vô địch kia.
Về phần người đang giúp hắn là ai, đến lúc đó hỏi một chút liền biết.
“Ngươi nghĩ người từ chối kiếm đạo vô thượng trước đó là ai?” Lịch Thiên Xích hỏi.
Hòa Vũ Diệp không trả lời.
“Chúng ta đưa hắn lên bí giám đi, vì tông môn tạo ra một mục tiêu tiến đến vô thượng.” Lịch Thiên Xích lại nói.
Hòa Vũ Diệp nhìn Lịch Thiên Xích một chút, sau đó lấy điện thoại ra:
“Alo? Các ngươi đang ở đâu?
Tới đây một chuyến, tên ăn phân kia nói hắn muốn chết.
Tới đây động thủ hỗ trợ đi.
À, gần đây hắn cần tài trợ, các ngươi tới tiện thể tài trợ nguyên liệu giúp hắn luôn.”
“...”
Tách!
Một tiếng búng tay đột nhiên vang lên.
Lúc này, hai người Lịch Thiên Xích và Hòa Vũ Diệp mới phát hiện ra tiếng búng tay này phát ra từ chỗ kiếm đạo vô thượng.
Là từ người đã dẫn đạo giúp kiếm tu kia sinh ra kiếm tâm vô địch.
Ngay khi mọi người vừa đưa mắt nhìn qua, tất cả đã biến mất.
Tiếng búng tay vừa rồi dường như chính là để đóng kiếm đạo vô thượng lại.
Còn những người ở bên trong kiếm đạo vô thượng, tiếng búng tay vừa dứt thì cũng trở lại trên những hòn đảo ban đầu.
Chân Võ Chân Linh cũng vậy.
Hai người cuối cùng vẫn không tìm được Thiếu gia.
Chỉ có thể đợi đến khi chuyện ở đây kết thúc, sau đó đi hỏi một chút.
Tất nhiên, bọn hắn cũng có đối tượng hoài nghi, nhưng vẫn nên xác định lại rồi nói sau.
...
Kiều Càn nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng đã kết thúc, cảm ngộ của bọn hắn ở nơi này cũng nên kết thúc rồi.
Lần này trở về, hắn hẳn là không cần ra ngoài nữa.
Bên ngoài có quá nhiều nguy hiểm.
Nhất là mấy người luôn tự cho mình là đúng, không biết khiêm tốn thu mình, gặp được loại người này, không cẩn thận liền bị liên lụy theo.
--- ---
Lục Thủy trở về Thiên Vân Đài, Kiếm Khởi đã tìm được đáp án hắn muốn.
Nhưng kiếm đạo vô thượng vẫn đứng sừng sững ở chỗ đó, chưa ai thu hoạch được.
Lục Thủy vẫy tay, một thanh kiếm nhỏ xuất hiện trong tay hắn.
Đây chính là phần quan trọng nhất của kiếm đạo vô thượng.
Chỉ cần hòa tan được vật này vào thân thể, như vậy con đường Kiếm Đạo sẽ thuận buồn xuôi gió, hơn nữa, lực lượng Kiếm Đạo sẽ mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường.
Nhưng muốn dung nhập kiếm đạo vô thượng cũng cần phải có thiên phú hơn người.
Kiếm tu có tu vi càng cao thâm thì càng khát vọng kiếm đạo vô thượng.
Trước mắt không ai có thể đạt tới cùng trình độ với kiếm đạo vô thượng, ừm, trừ Đại Trưởng lão ra.
Lục Thủy nhìn hạch tâm của kiếm đạo vô thượng, cảm thấy hay là cứ để ở đây đi, tương lai sẽ có người tới lấy.
Hắn không cần thứ này.
Kiếm Khởi cũng không thể lại muốn thứ này.
Về phần những người khác, tư cách lên đây cũng không có, chứ đừng nói đến việc đạt được kiếm đạo vô thượng.
Nghĩ như vậy, Lục Thủy liền định để kiếm đạo vô thượng trở về trạng thái bình thường, chờ đợi một người khác trong tương lai đến đây kích hoạt nó.
Chỉ là còn chưa kịp làm thì đã đột nhiên bị thứ gì đó cắn lấy.
Bẹp!
Một đóa hoa trực tiếp một ngụm cắn nuốt kiếm đạo vô thượng, sau đó lại hướng về phía Lục Thủy chảy nước miếng, trong miệng vẫn còn đang nhai nhai kiếm đạo vô thượng.
Lộc cộc.
Lục Thủy có cảm giác đóa Nhục Thực Hoa này đã nuốt kiếm đạo vô thượng xuống.
“...”
Đây là đang tìm chết à?
Suy nghĩ này vừa mới hiện ra thì Nhục Thực Hoa bỗng phát ra tiếng răng rắc, gãy xuống.
Đừng nói đến chảy nước miếng, đến run rẩy co quắp gì gì đó cũng không làm được.
Nếu không phải nó đã ăn hạt giống Kiếm Đạo, thì bây giờ đã tan thành mây khói luôn rồi.
Cuối cùng Lục Thủy thở dài một tiếng, nhấc Nhục Thực Hoa từ trong chậu ra trồng xuống đồng cỏ, đây không phải là đồng cỏ bình thường, trồng nó ở đây sẽ có hỗ trợ nhất định trong việc tiêu hóa kiếm đạo vô thượng.
Hơn nữa còn có hắn ở đây, muốn chết cũng không chết được.
Chỉ là về sau nếu đem nó về nuôi có thể sẽ có chút phiền phức, đương nhiên, người làm vườn chủ yếu là Mộ Tuyết, phiền phức này dù sao cũng không phải của hắn.
Sau đó Lục Thủy lại lấy một cái ghế ra, ngồi xuống đọc sách.
May mà ghế trong pháp bảo trữ vật của hắn nhiều, cũng không biết Chân Võ có cất cái ghế trước đó đi không.
Nghĩ đến đây, Lục Thủy không để ý nhiều nữa, tiếp tục xem Thiên Địa Trận Văn.
Tích lũy nhiều sức mạnh hơn một chút, nói chung là không bao giờ sai.
Trong lúc Lục Thủy đang đọc sách, Nhục Thực Hoa bị gãy trước đó vẫn nằm rạp trên mặt đất, Kiếm Khởi thì vẫn đang trải nghiệm thanh kiếm vô địch mà hắn mới nắm chặt được.
-----
Dịch: MB_Boss