Thời gian nhoáng cái đã đến ngày hôm sau.
Lục Thủy khép sách lại, cũng đến lúc rồi, hắn nên trở về thôi.
Mộ Tuyết chắc cũng chờ đến sốt ruột rồi.
Nhục Thực Hoa đại khái cũng đã khôi phục.
Lục Thủy cúi đầu nhìn xuống, Nhục Thực Hoa lúc này đã không còn trong trạng thái hấp hối như trước nữa, mà là đang nhìn chân của hắn chảy nước miếng.
Trên thân nó mặc dù có chút kiếm ý, nhưng vấn đề không lớn.
Kiếm đạo vô thượng cũng đã gần như được tiêu hóa rồi, nơi này tồn tại chính là để cho người khác tiêu hóa kiếm đạo vô thượng.
Toàn bộ Thiên Vân Đài tồn tại cũng chỉ vì cái này.
“Đa tạ đạo hữu đã giải đáp thắc mắc của ta.” Kiếm Khởi đi đến trước Lục Thủy, cảm kích nói.
Hắn đã hoàn toàn nắm được thanh kiếm vô địch kia.
Con đường tương lai có thể không dễ dàng, nhưng chắc chắn là dài rộng hơn so với những người còn lại.
“Vậy thì rời đi đi.” Lục Thủy nói.
Tách!
Tiếng búng tay vang lên, vô số ánh sáng lập lòe xuất hiện khắp mọi nơi trong không gian.
Lúc Lục Thủy đứng ở chỗ cao nhất đã có được khả năng đóng mở không gian này.
Tất cả mọi người đều bị đưa ra ngoài.
Cũng không phải là Lục Thủy nhàn rỗi đến mức nhàm chán nên mới giúp những người này ra cùng, mà là hắn phải mang theo Nhục Thực Hoa ra ngoài, cho nên những người khác cũng không ở lại bên trong được.
Cho nên tất cả mọi người đều ra ngoài cùng một lúc.
Nếu như những người kia vẫn còn muốn ở bên trong lĩnh ngộ, vậy tự nghĩ cách chui vào lại đi.
Hẳn là có cửa vào.
Nhưng lúc này là cơ hội tốt nhất để rời khỏi quần đảo Mê Vụ.
Bởi vì sương mù xung quanh nơi này bị ảnh hưởng bởi kiếm đạo vô thượng sẽ trở nên yếu đi, cho nên ra ngoài lúc này là dễ nhất.
Còn đợi đến sau đó, thì đành phải nghe mệnh trời thôi.
Chờ những người khác rời đi hết xong, Lục Thủy và Kiếm Khởi cũng biến mất tại chỗ.
Không gian Kiếm Đạo vô thượng vốn náo nhiệt, trong nháy mắt trở về tĩnh lặng.
Khi Kiếm Khởi xuất hiện thì đã quay trở về vị trí lúc trước khi đi vào không gian của kiếm đạo vô thượng.
Sơ Vũ và Kiếm Lạc cũng ở nơi này.
Nhìn thấy Kiếm Khởi, Sơ Vũ và Kiếm Lạc đều nôn nóng muốn hỏi chuyện.
Nhưng xung quanh toàn là người, cả nhóm lại không dám để lộ chuyện ra.
“Chưa gì đã đi ra rồi, ta vẫn còn muốn lĩnh ngộ tiếp mà.”
“Đáng tiếc, những người kia nhanh như vậy đã đi được đến tầng cao nhất của kiếm đạo vô thượng.”
“Nhắc đến mới nói, ai là người đạt được kiếm đạo vô thượng thế?”
“Chắc là Lưu Hỏa đi.”
“Ừm, ta cũng cảm thấy như vậy.”
Rất nhiều người đều cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không có gì để oán trách, bởi vì thứ bọn họ lấy được cũng đã đủ nhiều.
Thật ra có thể coi là rất nhiều.
Sau đó, một số người bắt đầu tản ra và rời đi.
Bọn Sơ Vũ tự nhiên cũng rời đi.
Đến tận khi chung quanh không còn ai nữa, Sơ Vũ mới mở miệng hỏi Kiếm Khởi:
“Nắm chặt được thanh kiếm vô địch kia rồi chứ?”
Kiếm Khởi gật đầu.
Nghe vậy, Kiếm Lạc hưng phấn nhảy lên một cái, ca ca của nàng rốt cuộc cũng cầm được thanh kiếm vô địch kia, trên đời này mấy ai có thể sánh được với ca ca nàng chứ?
Giờ chỉ cần một kiếm là có thể chém chết Sơ Vũ.
Chờ nàng thêm hai mươi năm nữa, nàng cũng có thể một đao đánh chết Sơ Vũ.
Sơ Vũ không để ý đến những suy nghĩ lệch lạc kia của Kiếm Lạc, mà tiếp tục hỏi:
“Ôm đùi của Đông Phương đại lão sao?”
Kiếm Khởi gật đầu:
“Những chuyện khác ra ngoài rồi nói sau, bây giờ không đi ra, về sau muốn ra sẽ rất khó.”
Hắn cũng đã biết đại khái tình huống của nơi này.
Sơ Vũ và Kiếm Lạc tự nhiên cũng đồng ý.
Chỉ có khỉ nhỏ ở trên vai Kiếm Lạc tỏ vẻ mặt nghi hoặc.
Nhưng nó hiểu hay không cũng không quan trọng.
...
“Đi thôi, ra ngoài nhanh, không thể ở lại nơi này lâu được.” Lạc Phong kéo theo Nhiếp Hạo, định rời khỏi nơi này.
Phải biết rằng, bây giờ tuy có thể rời đi, nhưng nếu vẫn ở lại thì có trời mới biết còn có cơ hội rời đi hay không.
Đương nhiên, trong trường hợp gặp được Thiếu Tông chủ thì cũng không có vấn đề gì.
Nhiếp Hạo gật đầu, vừa rồi hắn đã bị kiếm đạo vô thượng làm cho chấn kinh mấy lần.
Bọn hắn không đi vào kiếm đạo vô thượng, nhưng vẫn ở trong quần đảo Mê Vụ, cho nên vẫn cảm nhận được rất rõ ràng.
Không chỉ có bọn Lạc Phong, Tố Nhiễm cũng vậy.
Mà lúc này, có một người đang ở trong chỗ hội nghị kia suy nghĩ, hắn nhìn ngọc thạch ghi chép đã bị phá hủy, tuyên một câu phật hiệu.
“Nên rời đi.”
Sau đó liền không nghĩ nhiều nữa, quay lưng rời đi.
Nhiệm vụ của hắn đã được hoàn thành.
Hoặc là nói đã kết thúc.
--- ---
Lục Thủy lúc này cũng đã trở lại vị trí ban đầu.
Chỉ là vừa mới xuất hiện, hắn liền nhìn thấy có năm người đang ngồi tụm lại ở một bên, vừa ăn hoa quả vừa nhìn bọn hắn.
Những người này chính là năm tu chân giả không có mảnh vỡ kia.
Mà khi bị năm người này nhìn như vậy, cả đám đều có chút xấu hổ.
Chỉ có một phần rất nhỏ tò mò tại sao năm người này lại không đi lên.
Ví dụ như Đông Phương Hiểu Hiểu của Đông Phương gia.
Nhưng nàng sẽ không tùy tiện hỏi thăm người xa lạ.
Hay là về nhà trước đi.
Lần này nàng đã thu hoạch được không ít.
Những người khác thì lập tức nói:
“Ah! Hay là rời đi trước đi, bây giờ hình như là cơ hội tốt nhất để rời đi, đừng nên bỏ lỡ.”
“Đúng vậy đó, mau đi thôi, chậm chân không khéo lại không ra được nữa.”
“Vậy ta đi trước đây.”
Không bao lâu sau, tất cả mọi người đều đã rời đi.
“Đây là có tật giật mình à?” Một trong số năm người nói.
“Chắc là thế đi, nhưng bọn họ nói rất đúng, bây giờ tốt nhất là sớm rời khỏi quần đảo Mê Vụ thì hơn.”
Lục Thủy không để ý đến những người này mà trực tiếp mang theo Chân Võ Chân Linh rời đi.
“Thiếu gia, một trong hai người trước đó là người sao?” Trên đường đi, Chân Võ mở miệng hỏi.
Bọn hắn quả thực rất ngạc nhiên.
Lục Thủy nhìn Chân Võ Chân Linh, không nói gì, chỉ tiếp tục đi về phía trước.
Được rồi, Chân Võ Chân Linh thú nhận, có đôi khi Thiếu gia cứ im lặng, thần thần bí bí không nói gì như vậy mới cảm thấy thật ngầu, thật lợi hại.
“Thiếu gia, người đốn ngộ ở trên cầu thang kia là ai vậy?” Chân Võ lại hỏi thêm một câu.
Người này tuyệt đối không thể coi thường, dù sao cuối cùng cũng đã dẫn động cả kiếm đạo vô thượng.
“Là Kiếm Khởi.” Lục Thủy mở miệng đáp.
Chân Võ Chân Linh cũng không quá kinh ngạc, thiên phú của Kiếm Khởi vốn rất cao.
Trước đó bọn hắn cũng đã nghe Lục Thủy nói qua, Kiếm Khởi chỉ cần thêm một chút nữa thôi là có thể nắm được thanh kiếm vô địch kia.
Bây giờ đã nắm được rồi, con đường tương lai chính là vô hạn.
Răng rắc!
Nhục Thực Hoa đột nhiên gãy xuống, sau đó rơi từ bả vai Lục Thủy xuống đất.
-----
Dịch: MB_Boss