Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 457 - Chương 457: Rời Đi

Chương 457: Rời Đi Chương 457: Rời Đi

Chân Linh lập tức nhặt Nhục Thực Hoa lên:

“Nó bị làm sao vậy?”

Nhìn giống như đã tắt thở rồi vậy.

“Ăn phải kiếm đạo vô thượng.” Lục Thủy liếc Nhục Thực Hoa một cái, sau đó bình tĩnh nói.

Chân Võ: “...”

Chân Linh: “...”

Chân Võ Chân Linh nhất thời không biết nói gì cho phải, đóa hoa này thật đúng là cái gì cũng dám ăn.

Nếu nói kiếm đạo vô thượng cuối cùng lại bị một đóa Nhục Thực Hoa ăn mất, thì liệu có ai tin nổi không?

Cũng đúng, toàn bộ tu chân giới, làm gì có ai hào phóng đến mức đem kiếm đạo vô thượng cho một bông hoa ăn chứ?

Cũng chỉ có Thiếu gia bọn hắn mới có thể làm ra hành động như vậy.

Sau đó Chân Võ Chân Linh cũng không hỏi gì thêm nữa, vấn đề muốn biết đại khái cũng đã biết được, giờ mau rời khỏi đây đã.

Lục Thủy cũng không nói gì, quần đảo Mê Vụ hẳn là cũng không còn chuyện gì cần hắn để ý đến nữa.

Biết được một số việc từ thời Viễn Cổ có liên quan tới vấn đề Chân Thần chết, suy đoán được đại khái nội dung của Sách Khải Huyền, còn thuận tiện lấy được danh sách mời của hội nghị kia, đối với hắn mà nói đã là thu được rất nhiều.

Chuyện kiếm đạo vô thượng hắn cũng đã đi thử vận khí, trở về có cái để báo cáo lại rồi.

Về phần không đạt được gì từ kiếm đạo vô thượng, đây không phải là chuyện hắn cần quan tâm.

Thật ra cái này cũng không có gì đáng để ý đến, dù sao thì hắn ra ngoài không thu hoạch được gì mới là bình thường.

‘Lần này trở về, mặt Tam Trưởng lão hẳn là không đến mức như muốn đòi nợ 5 triệu đâu nhỉ?’ Lục Thủy nghĩ.

Dù sao lần này hắn cũng thu được một nửa số tiền của cả cái Trùng cốc về, đừng nói là 5 triệu, 50 triệu hắn cũng trả được.

Sau đó, Lục Thủy đi thẳng ra phía ngoài đảo.

Lúc đi trên đường, hắn lại thấy một hòa thượng, một hòa thượng ăn mặc đơn giản.

Chính là Tư Lượng đang định rời đi.

Lục Thủy nhìn thấy Tư Lượng, Tư Lượng tự nhiên cũng nhìn thấy Lục Thủy.

“Đại sư Tư Lượng cũng muốn rời đảo sao?” Đi đến trước mặt Tư Lượng, Lục Thủy mở miệng hỏi.

Tư Lượng tuyên một câu phật hiệu, sau đó gật đầu nói:

“Đông Phương thí chủ cũng muốn rời đi sao?”

Lục Thủy gật đầu.

Lúc này, Tư Lượng mới để ý đến Nhục Thực Hoa trong tay Chân Linh, nhìn thấy Nhục Thực Hoa, Tư Lượng liền mỉm cười nói:

“Đóa hoa này quả thật có duyên với thí chủ, chỉ qua một thời gian ngắn như vậy mà đã không còn bình thường nữa.”

Mặc dù hoa đã gãy, nhưng Tư Lượng cũng không phải là người cổ hủ ngu xuẩn, hắn có tầm mắt nhất định, có thể nhận thấy rõ Nhục Thực Hoa đã không còn giống trước đó nữa.

Lục Thủy không đáp, nhưng hắn cảm thấy Tư Lượng này giống như quý nhân của đóa Nhục Thực Hoa kia vậy, nếu không phải có Tư Lượng ở đó, hắn nhất định sẽ không mang theo một đóa Nhục Thực Hoa chỉ biết chảy nước miếng theo cùng.

Cái này có lẽ chính là cơ duyên của nó đi.

“Đại sư là người của Khổ Hải Phật Môn sao?” Lục Thủy tiếp tục đi về phía trước, hỏi.

Tư Lượng đi bên cạnh Lục Thủy, gật đầu nói:

“Đúng thế.”

“Đại sư cảm thấy cái gì mới là phật?” Lục Thủy tò mò hỏi một câu.

Nghe được vấn đề này, Tư Lượng gần như không do dự, trực tiếp lắc đầu, nói:

“Bần tăng không biết.”

Lục Thủy hiếu kỳ nhìn về phía Tư Lượng.

Tư Lượng không đáp lại ánh nhìn của Lục Thủy, mà nhìn về phía Nhục Thực Hoa, nói:

“Sinh mệnh vốn là bình đẳng, nhưng vạn vật cũng không bình đẳng.

Bần tăng chỉ là một người sẽ đưa tay hàng phục khi nhìn thấy có dã thú cắn xé một người bình thường, chứ không phải là người khi nhìn thấy một con dã thú bị một người bình thường bắn giết thì lại đưa tay hàng phục người đó.

Bần tăng vốn chỉ là một người xuất gia bình thường, làm sao có thể hiểu rõ như thế nào mới là phật được?”

Lục Thủy nghe xong thì không nói gì, chỉ yên lặng đi về phía trước.

Lời Tư Lượng nói Lục Thủy không đưa ra được lý giải phù hợp, cho nên hắn sẽ không tùy ý mở miệng.

Về phần phật là cái gì, có lẽ là một loại tín ngưỡng đi.

Vậy thì, tín ngưỡng là gì mới được?

Có thể coi là một loại ước thúc.

Sau đó, bọn họ đi tới một ngã ba.

“Đại sư đi bên nào?” Lục Thủy hỏi.

“Bên phải, Đông Phương thí chủ đi đâu?” Tư Lượng khẽ nói.

“Bên trái.” Lục Thủy trả lời.

“Vậy không làm phiền thí chủ nữa.” Tư Lượng tuyên câu phật hiệu rồi nói.

Lục Thủy gật đầu.

Sau đó Tư Lượng liền quay người rời đi.

Lục Thủy vốn là đi theo đường hắn muốn đi, đụng phải Tư Lượng chỉ là trùng hợp.

Quần đảo Mê Vụ lớn như vậy, cũng không phải chỉ có một đường để ra ngoài.

Một hồi lâu sau, Lục Thủy đi tới phía rìa của quần đảo Mê Vụ, lúc này, biển cả đã trải rộng trước mắt hắn.

“Thiếu gia định trở về bằng cái gì?” Chân Võ hỏi.

“Ngồi xe lửa đi.” Lục Thủy nói.

Sau đó Chân Võ Chân Linh liền mang theo Lục Thủy bay khỏi quần đảo Mê Vụ, Thiếu gia của bọn họ chỉ là một nhị giai, không thể biết bay được.

Về phần nhà ga, ra đó còn phải đi thêm một đoạn, dù sao đó cũng chỉ là điểm đỗ tạm thời.

Không lâu sau, Lục Thủy đã đi tới nhà ga, nơi này là một mặt băng, tiện cho tu chân giả từ tứ giai trở xuống đứng đợi.

Lục Thủy tự nhiên cũng cần đứng trên mặt băng này.

Cũng may mặt băng đủ lớn, người ở trên này không cần phải đứng quá sát nhau.

Vừa đặt chân lên mặt băng, Chân Võ liền lấy ra một cái ghế để Lục Thủy ngồi đợi.

“Thiếu gia, xe lửa chỗ này cần phải chờ đến giữa trưa mới đến.” Chân Võ giải thích.

Lục Thủy gật đầu, ngồi xuống ghế bắt đầu đọc sách.

Bây giờ đương nhiên là cơ hội tốt để tích lũy sức mạnh thiên địa.

Chẳng qua khi Lục Thủy vừa mới ngồi xuống, lại đột nhiên cảm giác được ấn ký do thiên phạt để lại.

‘Ồ? Thế mà lại gặp ở nơi này?’ Lục Thủy có chút ngoài ý muốn.

Người đặt đồ vật kia ở Mộ gia đang ở ngay gần đây.

Mà lúc Lục Thủy phát hiện ra, đối phương đã đang tiến lại gần.

‘Là tới tìm ta, hay là tới tìm người khác?’ Lục Thủy hơi khó hiểu trong lòng.

Dựa vào thực lực của đối phương, căn bản sẽ không ngồi xe lửa.

Nếu như không phải đối phương mạnh đến mức hắn không có chút phần thắng nào, thì hắn đã trực tiếp mang mặt nạ, mở trận pháp động thủ rồi.

Sau đó Lục Thủy cảm giác được có một người đáp xuống ở ngay gần mình, hắn quay đầu nhìn thoáng qua.

Là một người đàn ông, trên tay có cầm kiếm, tu vi đã vượt qua thất giai Nhập Đạo.

Lục Thủy nhìn người này, người này cũng tùy ý liếc mắt nhìn lại Lục Thủy.

Sau đó liền yên lặng đứng đó chờ đợi.

‘Là cố ý tới tìm ta.’ Lục Thủy quay đầu tiếp tục xem sách.

Nhưng suy nghĩ của hắn không đặt ở trên sách.

‘Người này biết ta, nhưng nhìn không giống như muốn xuất thủ với ta, vậy mục đích của hắn là gì?’

‘Lúc ở Mộ gia, mục đích của hắn hẳn không phải là ta.’

‘Lúc đó, hắn là tới để tìm đối tượng cộng minh, vậy bây giờ đến đây, có phải là muốn xác định xem ta có phải đối tượng cộng minh hay không không?’

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment