Lục Thủy hoàn toàn không lý giải được mục đích hành động này của đối phương.
Hắn chỉ có thể suy đoán phiến diện như thế, hoàn toàn không thể phán đoán rõ ràng được.
Trong lúc Lục Thủy đang không tìm ra giả thiết nào khả thi, thì đột nhiên cảm giác được một khí tức yếu ớt.
‘Cái này cùng loại với khí tức của Tinh Ti sao?’
Khí tức này truyền tới từ trên thân người kia, cực kì cực kì yếu ớt, nếu không phải là hai người cách nhau khá gần, thì Lục Thủy căn bản không phát hiện được.
‘Hóa ra là người của Tiên Đình, như vậy thì dễ giải thích rồi.’
‘Nhưng lúc trước bọn họ muốn đến Mộ gia tìm người cũng là vì có liên quan đến Dự Ngôn Thạch Bản sao?’
Chuyện này Lục Thủy không chắc chắn lắm, nhưng khả năng cao là như vậy, dù sao người này cũng định dùng đồ vật có liên quan đến Tinh Ti để tìm người.
Tinh Ti trước khi chết, thế nhưng đã tiếp xúc với Dự Ngôn Thạch Bản.
‘Nhưng Lục gia mới là mục đích của bọn chúng, tại sao phải tìm tới Mộ gia làm gì?’
Lục Thủy kể cả có kết hợp với những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước cũng không nghĩ ra được, bởi vì kiếp trước Mộ gia không có làm gì, cũng không bị nhằm vào.
Mộ Tuyết thì lại càng không, nàng gần như là dành toàn bộ thời gian ở bên hắn, không làm cái gì, đương nhiên cũng không bị người khác để mắt tới.
Cho nên chuyện này có liên quan gì đến Mộ gia?
‘Hay là cha vợ nghĩ sai?’
‘Hẳn là không phải, người này là theo khí tức mà tìm tới, cũng tức là trước đó cha vợ đã gặp qua khí tức kia rồi.’
Vậy vấn đề lại có chút phức tạp.
Nếu như Dự Ngôn Thạch Bản có liên quan đến Mộ gia, vậy suy đoán trước đó của hắn về đệ đệ hay muội muội của mình có phải là sai rồi hay không?
‘Trừ khi nội dung của Dự Ngôn Thạch Bản không chỉ liên quan đến một mình Lục gia.’
Nhưng Lục Thủy không thể nào tưởng tượng ra được viễn cảnh này.
Có điều đối phương đột nhiên tìm tới hắn để kiểm tra như vậy, thì hẳn là đang nghi ngờ cái gì.
‘Có liên quan tới sứ đồ Băng Hải kia, hay là vì cách làm nghiêm ngặt của Tiên Đình?’
Lục Thủy tạm thời chưa kết luận được.
Nhất là khi vật này căn bản không thể cộng minh được với hắn.
Nếu như thứ này quả thật có thể dùng để kiểm tra xem một người có liên quan đến Dự Ngôn Thạch Bản hay không, vậy có phải là đã chứng minh rằng người này không phải hắn không?
Quả nhiên, vẫn là liên quan đến đệ đệ và muội muội của hắn.
Hoặc cũng có thể là bản thân Tiên Đình quá kém, không có sản phẩm chất lượng cao.
Sau đó Lục Thủy không suy nghĩ nhiều nữa, càng nghĩ càng làm vấn đề trở nên phức tạp hơn, chỉ cần thấy được Dự Ngôn Thạch Bản là có thể giải đáp được vấn đề này rồi.
‘Nhưng còn có ông già với cha vợ ở giữa, chắc chắn sẽ có một nhận thức chung kỳ quái nào đó, có cơ hội phải hỏi thử một chút mới được.’
Về phần hỏi thế nào, cái này thật sự rất khó.
Trói lại nướng lên đi.
Chỉ là nếu bị phát hiện thì mạng khó giữ.
Không bao lâu sau, Lục Thủy phát hiện người của Tiên Đình vốn đang đứng ở gần hắn kia đột nhiên rời đi.
Lục Thủy không quay đầu lại nhìn, mà tiếp tục xem sách, khẽ nói:
“Người ở gần đó kia có nhìn thấy không?”
Chân Võ gật đầu:
“Nhìn thấy.”
Người đột nhiên xuất hiện kia, bọn hắn tự nhiên cần cảnh giác, đối phương nhìn không hề yếu chút nào, cho nên bọn hắn không dám thả lỏng dù chỉ một chút.
“Tra một chút xem là ai.” Lục Thủy nói.
Thật ra kể cả đồ vật mà đối phương mang theo kia có thực sự cộng minh với hắn thì cũng vô dụng, dù sao cũng sẽ bị hắn áp chế lại.
Nhưng nếu như chuyện Tiên Đình tìm người ở Mộ gia có liên qua đến Dự Ngôn Thạch Bản, thì tại sao Phật môn và Thần Chúng lại không có phản ứng gì?
Đây cũng là nghi ngờ của Lục Thủy.
Nói tóm lại, thứ hắn biết quá ít.
Hơn nữa, Dự Ngôn Thạch Bản, Sách Khải Huyền, và cả Vị Lai Kinh, rốt cuộc là từ đâu mà ra vậy?
‘Có liên quan đến Chân Thần chăng?’
Lúc Lục Thủy gặp phải Tinh Ti cũng đã nghe qua câu nói kia, Chân Thần đã chết.
Nhớ tới đây, hắn lại nghĩ tới một điều:
‘Chẳng lẽ người viết lại là chuyển thế của Chân Thần? Không đúng, phải nói là đời tiếp theo của Chân Thần.’
‘À không, hẳn là không phải, ở Phong Sương Hà cũng đã có một vị Chân Thần giống như vậy rồi.’
Lục Thủy không thể nào đưa ra được đáp án hợp lí, cho nên chỉ có thể đợi đến sau này rồi nói tiếp.
Lúc này, Chân Võ đang liên lạc với Lạc Phong, tiện thể hỏi xem bọn hắn đã đi ra chưa.
Bây giờ ở quần đảo Mê Vụ có thể là có tín hiệu, kể cả chưa đi ra cũng vẫn có khả năng liên lạc được.
Sau khi hỏi thăm đại khái về tình trạng của hai người kia xong, Chân Võ liền nói Lạc Phong đi tra một chút xem người vừa rồi là ai, trước mắt hắn chỉ có thể miêu tả lại hình dáng trước.
Còn tướng mạo cụ thể, phải đợi hắn về tìm người vẽ lại đã.
Về phần ảnh chụp, cái này quá nguy hiểm.
Lục Thủy chờ đến giữa trưa, cuối cùng cũng có xe lửa tới.
“Thiếu gia, có thể vào được rồi.” Chân Võ ở một bên nói.
Khép sách lại, Lục Thủy đứng dậy đi về phía xe lửa.
Thêm khoảng hai ngày nữa là hắn có thể về đến Lục gia, nhìn thấy Mộ Tuyết.
Đã nhiều ngày như vậy chưa gặp Mộ Tuyết, chắc chắn Mộ Tuyết sẽ rất dễ nhìn. Về hỏi thăm nàng một tiếng, tiện nói thêm rằng mới mấy ngày không nhìn thấy mà nàng trông như đã nặng thêm không ít.
Nàng chắc chắn sẽ chạy đi cân thử xem mình có nặng lên thật hay không.
Sau đó nghiến răng nghiến lợi quay lại chỗ hắn, muốn động thủ nhưng lại không thể động thủ.
Nghĩ như vậy, Lục Thủy liền có chút vui vẻ.
Có đôi khi không cần trêu chọc Mộ Tuyết, chỉ cần nhìn thấy nàng thôi cũng cảm thấy vui vẻ.
--- ---
Xảo Vân Tông.
“Chớp mắt thôi là con trai các ngươi đã thành thân rồi, có phải là vẫn thấy mình còn trẻ lắm không?” Trên đại điện của Xảo Vân tông, tiên tử Du Dao cười nói với vợ chồng Lục Cổ.
Mặc dù luận về thân phận, cặp vợ chồng này cũng coi như là ngang bằng với các nàng, nhưng tuổi lại nhỏ hơn.
Mà khoảng cách tuổi tác thì không thể nào vượt qua được.
Dù sao tiên tử Du Dao cũng là em gái của mẹ Lục Cổ.
Hai người thực sự là phận tiểu bối.
Câu này tuy không dễ nghe, nhưng Lục Cổ khi còn bé còn từng bị các nàng ôm qua rồi.
Cho nên Lục Cổ hoàn toàn không dám làm càn trước mặt các nàng.
Tất nhiên Đông Phương Lê Âm không lo lắng gì, những trưởng bối này rất thương yêu nàng, ở bất cứ đâu nàng đều được hoan nghênh.
Đặc biệt là Tộc trưởng đại nhân đương nhiệm của Lục gia, đây là người hoan nghênh nàng nhất.
“So với các vị tiền bối, chúng ta vẫn chỉ là trẻ con mà thôi.” Đông Phương Lê Âm vừa cười vừa nói.
-----
Dịch: MB_Boss