Tiên tử Du Dao cười cười, không nói gì thêm, con gái vốn là thích chưng diện.
Không cần biết là đã lấy chồng hay chưa thì vẫn luôn hi vọng mình trẻ tuổi xinh đẹp.
Nhìn già là không thể nào.
“Đã xem thời gian chưa?” Du Miểu ở một bên hỏi.
“Đã xem rồi, là đầu năm nay.” Lục Cổ trả lời.
“Cũng không khác lắm so với thời gian sư tỷ đã xem, đúng rồi, hôn phục có cần chúng ta hỗ trợ không?” Tiên tử Du Dao hỏi một câu.
Các nàng thế nhưng là Xảo Vân tông, tất cả những váy tiên phục sức tốt nhất của tu chân giới đều đến từ nơi này.
Đặc biệt là trang phục thành hôn, rất rất nhiều người đều đến chỗ tông môn các nàng đặt hàng định chế.
Đông Phương Lê Âm lắc đầu:
“Mộ gia nói bọn họ có thể chuẩn bị được, hẳn là tự làm.”
“Tự làm a.” Tiên tử Du Dao cười nói.
“Năm đó sư tỷ cũng tự mình làm, hồi đó nàng vừa ngồi thêu thùa vừa cười, chúng ta ngồi một bên nhìn cũng cảm thấy hạnh phúc lây.”
“Đúng vậy, năm đó khi sư tỷ gả vào Lục gia, thật sự là rất vui vẻ.
Đi đường thôi cũng nhún nhảy suốt, cũng không biết Lục gia đã cho nàng ăn phải bùa mê thuốc lú gì.” Du Hiểu cười cười.
Vừa nhắc tới cái này, các nàng lại có cảm giác như chuyện sư tỷ thành hôn mới chỉ là chuyện ngày hôm qua, thật khiến cho người ta hoài niệm.
Chỉ là...
Sau đó, mấy người Du Dao không đề cập đến chuyện này nữa.
“Đúng rồi, sư phụ nói là đã rất nhiều năm rồi không gặp các ngươi, nghe nói các ngươi đang ở đây cho nên muốn gặp.” Du Dao nói.
Nghe thấy cái này, sắc mặt Lục Cổ liền trở nên khó coi.
Bây giờ hắn sợ nhất là gặp trưởng bối, nhất là loại có tuổi tác tương đối cao.
Đương nhiên, hắn cực kỳ bất an khi nghe thấy chuyện này là bởi vì, vị tiền bối này đã từng tiếp xúc với con của hắn.
Con của hắn là ai?
Một đứa chỉ biết đi hố cha của nó.
“Cái kia, tiền bối Hồng Tố bận rộn như vậy...”
“Không bận đâu, gần đây sư phụ đã nhàn rỗi đến nhàm chán rồi.” Du Miểu cười nói, cắt ngang câu nói của Lục Cổ.
Lục Cổ: “...”
Đông Phương Lê m đứng bên cạnh cười trộm, nàng thì không sợ nha.
“Đúng rồi, nghe nói con trai các ngươi và tiểu cô nương của Mộ gia mới gặp nhau chưa được bao lâu?” Tiên tử Du Dao đột nhiên hỏi.
Đông Phương Lê Âm gật đầu, sau đó nói:
“Vốn là phải chờ tới ngày thành hôn mới có thể gặp mặt, gặp mặt sớm như vậy đã là chuyện ngoài ý muốn rồi.
Có điều, tình cảm giữa hai đứa nó mặc dù có chút bình lặng, nhưng vẫn đang đi theo chiều hướng tốt lên.”
Nàng có thể cảm giác được rằng con trai mình có tình cảm với Mộ Tuyết, cũng cảm thấy Mộ Tuyết có để ý con trai của nàng.
Nhưng nhìn từ ngoài thì lại như một đốm lửa cũng không bùng lên nổi.
Chủ yếu là do con trai của nàng không biết tranh thủ cơ hội.
Quá kém so với cha của nó.
“Có muốn để hai đứa nó nhìn sóng sao biển một chút không?” Du Dao nói.
Mặc dù hai người sắp thành hôn rồi, nhưng những thứ như tình cảm này, có thì đương nhiên sẽ tốt hơn.
Có tình cảm mới dễ có con được.
Lục gia từ trước đến giờ vẫn luôn thích việc chào đón thành viên mới ra đời.
Giống như khi bốc thăm trúng thưởng vậy.
Vô cùng phấn khích.
Bởi vì dưới tình huống bình thường, phải mấy trăm năm Lục gia mới có một lần như vậy, có thể tưởng tượng được Trưởng lão Lục gia khát vọng chuyện này đến cỡ nào.
Đặc biệt là lần tới đây, dù sao lần của vợ chồng Lục Cổ cũng chỉ coi là tạm được.
Càng tạm được lại càng chờ mong lần tiếp theo.
“Nhanh như vậy đã có sóng sao biển tuôn ra sao?” Lục Cổ có chút bất ngờ.
Dưới tình huống bình thường, hẳn phải đến mấy năm sau mới có.
Mặc dù thời gian xuất hiện không ổn định, nhưng cũng sẽ không chênh lệch quá nhiều.
“Sâu dưới biển xuất hiện chút dị động, mà Minh Thổ bên kia cũng không biết đang làm cái gì, gần đây xảy ra chút va chạm với biển sâu.
Cho nên sóng sao biển tuôn ra trước dự kiến.
Đại khái là khoảng một tuần nữa sẽ có, cùng lắm thì là mười ngày.” Tiên tử Du Dao nói.
Nàng cũng rất bất đắc dĩ.
Chuyện này xảy ra sớm như vậy, các nàng không thể chuẩn bị cẩn thận được.
Nếu cho các nàng thời gian chuẩn bị, các nàng có thể kiếm được không ít tiền về cho tông môn.
Giờ thì đành chịu vậy.
Mà nếu đã không kiếm được lời, các nàng cũng không có ý định truyền tin tức này ra ngoài.
Có cơ hội được xem hay không, tùy duyên đi.
“Chỉ cần con trai của các ngươi không quá ngờ nghệch, thì tình cảm giữa hai đứa nó chắc chắn sẽ nóng lên rất nhiều.
Khiến cho đứa nhỏ của Mộ gia kia trở nên giống như sư tỷ năm xưa cũng không phải là không có khả năng.” Du Miểu vừa cười vừa nói.
Dù sao nhìn hai đứa trẻ yêu đương cũng đặc biệt thú vị.
Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm liếc nhìn nhau, loại chuyện này đương nhiên phải để con trai tới rồi.
Cũng không biết nó có làm được trò trống gì không.
Nhưng biết hố cha như vậy, trong chuyện này chắc là cũng sẽ không chịu thua kém.
--- ---
Lục Thủy đang ngồi trên xe lửa xem sách, lông mày bỗng cau lại.
Sau đó hắn đưa tay sửa đổi cơ năng của xe lửa.
Trong nháy mắt, xe lửa vốn đang chạy trên biển bỗng bay vọt lên trời.
Thùng thùng!
Biến động đột ngột này khiến tất cả mọi người đều hoảng hốt, từ lúc nào xe lửa lại xóc nảy như vậy thế?
Hơn nữa, rõ ràng là đang đi đường thủy, tại sao lại đột nhiên chuyển thành đường không rồi?
Thật ra người lái xe còn kinh ngạc hơn, bởi vì ông đã không còn kiểm soát được xe lửa nữa.
Ông ta căn bản không phải là người khiến cho xe lửa bay lên không.
Chỉ là còn chưa kịp kêu gọi cứu trợ, bất chợt, một cỗ khí tức đen kịt hiện lên ở phía dưới, rồi phóng thẳng lên trời, tiếp đó, công kích cường đại trực tiếp đánh xuống mặt biển.
Ầm!!!
Lực lượng bùng phát, tất cả mọi người đều sợ hãi đến ngây người, nhất là khi nhìn thấy mặt biển chấn động phía dưới.
Nếu như vừa rồi xe lửa không bay lên không, thì bây giờ đại đa số người ở đây đã lành ít dữ nhiều rồi.
Họ đột nhiên phát hiện xe lửa của Mặc gia có hệ số an toàn thật cao.
Đương nhiên, chỉ có người lái xe lửa và những nhân viên nội bộ biết đây căn bản không phải công lao của bọn họ.
Có tiền bối đã xuất thủ cứu bọn họ.
Ngay sau đó, một tín hiệu truyền đến: xe lửa sẽ giải thể.
Nhìn thấy tin này, người lái xe lửa và những nhân viên ở đó liền biết chuyện gì sắp xảy ra, công kích phía dưới lại chuẩn bị tới.
Nếu như xe lửa không giải thể, vậy tất cả mọi người sẽ bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất để trốn thoát này.
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên, toàn bộ xe lửa trực tiếp giải thể.
Tất cả mọi người có thể chạy thoát khỏi đây.
Trước khi giải thể, toàn bộ hành khách trên xe đã nhận được một thông báo: Lập tức phân tán chạy thoát.
Chân Võ Chân Linh không chút do dự, nhanh chóng mang theo Lục Thủy rời khỏi chỗ đó.
-----
Dịch: MB_Boss