Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 464 - Chương 464: Chuyện Gì Đến Sẽ Đến

Chương 464: Chuyện Gì Đến Sẽ Đến Chương 464: Chuyện Gì Đến Sẽ Đến

Nhưng đến lúc Lục Thủy cầm lấy bản đồ, Danh Dữ Trọng mới phát hiện mình đã có thể động.

Nghĩ như vậy, hắn liền định chạy khỏi nơi này.

Nhưng vừa mới định chạy, lại phát hiện bản thân đã không động đậy được nữa.

“...”

Tên nhân loại này thật đáng sợ.

Thế mà lại có thể bất tri bất giác khống chế hành động của hắn, người này nếu muốn giết hắn, vậy hắn còn có thể sống được sao?

Nghĩ tới đây, sau lưng của Danh Dữ Trọng, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ròng ròng.

Luôn có cảm giác đã đi qua Quỷ Môn quan mấy lần.

Bản đồ nằm bên trong một khối đá, là phương thức lưu trữ đặc biệt của Minh Thổ.

Lúc này Danh Dữ Trọng bỗng nhớ tới một việc, người bình thường sẽ không mở được bản đồ Minh Thổ, lập tức nói:

“Đúng rồi, bản đồ Minh Thổ của chúng ta là đồ đặc chế...”

Tạch~

Bản đồ Minh Thổ trong tay Lục Thủy trực tiếp mở ra.

Lúc này, Lục Thủy đưa mắt nhìn sang Danh Dữ Trọng, giống như đang hỏi hắn bản đồ này làm sao?

Danh Dữ Trọng nhìn bản đồ đã được mở ra, nhanh trí nuốt lấy dòng chữ định nói lúc trước, chuyển lời:

“Bản đồ Minh Thổ là đồ đặc chế, lúc mở sẽ tạo ra tiếng động hơi lớn, mong là không khiến các ngươi giật mình.”

Danh Dữ Trong không thể hiểu nổi, người Minh Thổ bọn hắn rất chú trọng bản đồ, cho nên bản đồ được chế tác cực kỳ cẩn thận, đối phương làm thế nào mà mở ra được thế?

Ngay chính người của Bách Luyện cũng không thể cưỡng chế mở bản đồ ra được mà?

Người này, đại khái là biến thái đi.

Loại biến thái này sao cứ thích dùng tu vi nhị giai đi hù gạt người khắp nơi thế?

May mà hắn sớm đã bị bắt.

Nếu như mà đánh nhau, quyền làm chủ cái mạng này của mình cũng không còn.

Thật nhục nhã mà, đường đường là người của Thiên Vũ Minh Thổ lại có loại suy nghĩ hèn mọn này.

May mà không có ai biết.

...

Lục Thủy không để ý đến cường giả Minh Thổ mà tập trung nhìn bản đồ.

Bản đồ này là một khối hình lập thể, được đưa vào bên trong minh thạch bằng pháp thuật dung nhập.

Đây chỉ là bản đồ của khu vực giáp biên giới, không phải là toàn bộ Minh Thổ.

Bản đồ của toàn bộ Minh Thổ không phải thứ mà một minh thạch bình thường có thể chứa được.

Sau đó Lục Thủy đưa mắt đặt trên một hòn đảo tương đối lớn trong bản đồ.

Đúng vậy, chỗ bọn hắn đang đứng hiện tại là ở một khu vực trên biển, nơi này được gọi là Minh Hải.

Minh Hải cực kỳ rộng lớn, thậm chí còn kết nối với vùng biển của thế giới bình thường, chỉ là cửa vào khó tìm cũng khó mở mà thôi.

Lục Thủy còn nhận ra vị trí của hòn đảo này nằm ở ngay trên biên giới của hai thế giới, nơi này là nơi dễ mở cổng ra nhất.

Lục Thủy phóng to bản đồ, nhìn một lúc lâu.

Xong lại bắt đầu suy nghĩ.

‘Khoảng cách không đúng, tọa độ cũng không đúng, mình chỉ là vừa vặn tránh được, mà điểm phát động lại là ở trên núi lửa.

Nói cách khác, nếu không mượn được sức mạnh của biên giới, thì đành phải đến đó một chuyến.

Cái này hơi khó.’

Không mượn được sức mạnh, Lục Thủy chỉ có thể dựa vào những gì mình đã chuẩn bị để đi xử lý một thất giai.

Chuyện này không dễ dàng chút nào.

Hơi sơ sẩy một chút thôi là có thể yên nghỉ dưới đất được rồi.

‘Xem ra sẽ phải tốn chút thời gian.’ Lục Thủy thở dài trong lòng.

Người này hắn không thể đi vòng qua được, chỉ có thể đối mặt trực diện.

Muốn đối mặt thì chỉ có thể làm cho đối phương không có cách nào ra tay với hắn.

Sau đó Lục Thủy để bản đồ sang một bên, trầm mặc.

“Đông Phương đạo hữu định làm gì?” Kiếm Khởi hỏi.

Bình thường mà nói, cường giả của Minh Thổ không phải là người mà bọn hắn có thể ứng phó, nhưng người trước mặt bọn hắn bây giờ chính là Lưu Hỏa, như vậy mọi chuyện lại không bình thường.

Lục Thủy nhìn Kiếm Khởi, bình tĩnh nói:

“Đi tới sát biên giới, dẫn động lối ra, rời khỏi nơi này.”

“Thiếu gia sẽ không làm chuyện gì nguy hiểm chứ?” Chân Võ hỏi một câu.

Đối phương đang nhằm vào Thiếu gia bọn hắn, hắn không tin Thiếu gia đã biết rồi mà lại không làm gì.

Lục Thủy quay đầu nhìn về phía Chân Võ, nói:

“Thuận tiện giải quyết một trong những người của Bách Luyện kia.”

Chân Võ Chân Linh: “...”

Quả nhiên là như vậy, nhưng bọn hắn lại không có cách nào ngăn cản, chuyện Thiếu gia nói là làm, gần như chắc chắn sẽ làm.

Đám Sơ Vũ cũng đơ người ra, chuyện này có hơi lớn.

Nhưng nếu muốn ra ngoài, thì hình như không thể không đi giải quyết.

Chờ cứu viện?

Không thể nào, bởi vì cứu viện có khả năng là vĩnh viễn sẽ không tới, bây giờ chỉ có thể dựa vào chính mình được thôi.

Danh Dữ Trọng cũng hơi kinh ngạc, đối phương quả nhiên không phải loại lương thiện gì, may mà hắn phối hợp tốt.

“Có cần chúng ta làm gì không?” Kiếm Khởi hỏi.

Theo kinh nghiệm trước đó của Sơ Vũ, nếu bọn hắn bị kéo qua, bình thường đều là vì người này muốn tìm tay chân.

“Cần các ngươi giúp ta đặt một số thứ.” Lục Thủy nói.

Bọn Kiếm Khởi tự nhiên sẽ không từ chối.

...

“Ta sẽ chuẩn bị một ít đồ, sáu người các ngươi các ngươi chia thành ba tổ, giúp ta đưa mấy thứ đến gần hòn đảo kia.

Trong quá trình này, các ngươi có thể sẽ bị phát hiện, nhưng ta sẽ chuẩn bị cho các ngươi vài vật phẩm truyền tống.

Chỉ cần gặp nguy hiểm đến tính mạng, có thể lập tức trở lại hòn đảo này.”

Trong đêm, âm thanh của Lục Thủy vang lên trong đầu của mấy người Sơ Vũ.

“Kiều Dã, trông cậy vào ngươi.” Sơ Vũ và Kiều Càn đã đi tới vị trí chỉ định.

Bây giờ Sơ Vũ sẽ là người đem đồ vật đi cất kỹ, Kiều Càn phụ trách canh gác.

Bọn hắn lúc này đang ở biên giới của đảo, ở đây rất có thể sẽ phát sinh xung đột nào đó với người của Minh Thổ, cho nên cần Kiều Càn giúp ngăn cản, việc này rất nguy hiểm nhưng đã có vú em Sơ Vũ đằng sau hồi máu, vấn đề hẳn là sẽ không quá lớn.

“Nhanh một chút.” Kiều Càn nói.

Ngừng một chút, lại thêm một câu:

“Là Kiều Càn.”

Sơ Vũ không trả lời mà bắt đầu đi tìm chỗ đặt đồ và vài trận pháp, phù văn.

Hắn không biết mấy cái này dùng để làm gì, nhưng cứ ngoan ngoãn làm theo là được rồi.

Sơ Vũ vừa đặt đồ xong thì một lượng sức mạnh rất nhỏ bắt đầu dao động, điều này khiến cho những người của Minh Thổ ở gần đó phát giác được.

“Tới rồi.” Kiều Càn lập tức phóng thích sức mạnh, ngay cả cái hồ lô át chủ bài của hắn hắn cũng lấy ra.

Chỉ hy vọng là người tới không quá mạnh.

...

Ở trên một hòn đảo khác, Kiếm Khởi cũng cảm giác được có người đang đến.

“Cứ yên tâm chuẩn bị đồ vật, không cần hoảng hốt, chuyện gì cần đến sẽ đến.”

“Vâng.” Kiếm Lạc đáp.

Khỉ nhỏ lúc này đang ở ngay bên cạnh nàng, nó đang ngồi im, nhắm mắt lại, trên người dường như đang tản ra một loại khí tức kỳ ảo.

Có khỉ nhỏ trợ giúp, Kiếm Lạc cảm thấy trạng thái mình hiện giờ của mình rất tốt, chỉ cần hoàn thành, hai người liền có thể trực tiếp trở về hòn đảo kia.

Cơ hội chỉ có một, không thể thất bại được.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment