Chân Võ Chân Linh cũng đã đến vị trí, vị trí của bọn hắn là rõ ràng nhất, cũng là nguy hiểm nhất.
Nếu như nhất định phải nói ra một chỗ có tỉ lệ thất bại cao nhất, vậy chính là chỗ này của bọn hắn.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì bọn hắn cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ Thiếu gia đã giao cho.
Lúc đến nơi, Chân Võ Chân Linh thậm chí còn không nói với nhau câu nào mà lập tức đi chuẩn bị những vật đã được giao.
Cực kỳ ăn ý.
Sau đó bọn hắn bày một vài cái trận pháp ở xung quanh, cùng với một chút pháp bảo hữu dụng.
Tất cả đều dùng để phòng ngự, làm vậy chính là để tranh thủ đủ thời gian để hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi Chân Linh bắt đầu bố trí những đồ vật Lục Thủy giao cho, bọn hắn nhanh chóng bị phát hiện, hơn nữa còn có rất nhiều người bay tới.
Trong đó có rất nhiều tứ giai, ngũ giai cũng có.
Bọn hắn sẽ không chống đỡ được bao lâu, hơn nữa còn rất nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng Chân Võ lại không hề lùi bước, chỉ chăm chú nhìn những người đang xông tới này, chuẩn bị phản kích.
...
Lục Thủy lúc này đang ngồi trên ghế, xử lý đồ vật trong tay.
Trong tay hắn là một bông hoa sen, là Trị Liệu Thuật Sơ Vũ để lại, chỉ là đã được Lục Thủy dùng sức mạnh thiên địa để gia cường thêm.
Công thêm trận pháp tổng thể, sẽ có hiệu quả chữa thương không tệ, hẳn là có thể lập tức làm dịu thương thế của hắn được.
Hắn cần chuẩn bị rất nhiều thứ, để đối mặt với thất giai, đây là điều thiết yếu.
“Cái kia, có thể nói cho ta biết tu vi của ngươi là gì không?” Danh Dữ Trọng tò mò hỏi.
Lục Thủy không trả lời vấn đề này của đối phương mà tiếp tục xử lý đồ vật trong tay, thuận tiện hỏi một câu:
“Ngươi cảm thấy tại sao Minh Thổ lại cần phải phục hưng?
Hoặc là nói, ngươi cảm thấy Minh Thổ phục hưng thì sẽ như thế nào?”
Nghe được vấn đề này của Lục Thủy, Danh Dữ Trọng lắc đầu nói:
“Chưa từng nghĩ qua, hẳn là có thể có đầy đủ địa vị ở thế giới bình thường đi.”
“Lấy thực lực của các ngươi bây giờ, ở thế giới bình thường có bao nhiêu thế lực có thể tranh phong được với các ngươi?” Lục Thủy cúi đầu tiếp tục chuẩn bị, đồng thời nói:
“Thập Điện, Bách Luyện, Thiên Vũ của Minh Thổ, ngay cả những thế lực đỉnh cấp của tu chân giới hiện giờ cũng không dám khiêu chiến với các ngươi đúng không?
Các ngươi muốn có địa vị, chỉ cần ra ngoài là có thể có được.”
Danh Dữ Trọng nhất thời không biết nói gì.
Bởi vì hắn phát hiện lời nói của đối phương rất có lý.
Thế nhưng những sinh linh ở Minh Thổ có vẻ như cũng không cần phải đi ra ngoài, nơi này có thể giúp bọn hắn tu luyện nhanh hơn, hơn nữa Minh Thổ rất lớn, cũng rất thích hợp với bọn hắn.
Cho nên cần phục hưng cái gì?
Lục Thủy không nghe được đáp án từ đối phương, trong lòng cũng có chút suy đoán, thứ Minh Thổ thực sự muốn không phải là sánh vai với các thế lực tu chân bây giờ.
Về phần bọn họ rốt cuộc là muốn cái gì, ai mà biết được.
--- ---
Ở trong núi lửa trên một hòn đảo thuộc khu vực biên giới, một người đàn ông trung niên mặc áo giáp đang ngồi trong dung nham, lông mày nhíu chặt lại.
Ông vừa mới nhận được báo cáo, không tìm được người tương ứng.
Hơn nữa, Danh Dữ Trọng của Thiên Vũ còn mất tích.
Đây chỉ là trùng hợp sao?
Nhìn thế nào cũng không phải.
Người này chính là thất giai duy nhất ở thành Biên Giới, cũng chính là một trong những người thuộc Bách Luyện Minh Thổ, Hỏa Dực.
“Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?” Hỏa Dực khó hiểu nói.
Trong hai ngày tới, điện chủ muốn có được đáp án.
Mà đến bây giờ vẫn chưa bắt được Lục Thủy về đây, thực sự là trí mạng.
“Chẳng lẽ hắn không ở trên xe lửa? Hay là Danh Dữ Trọng bắt sai mục tiêu nên bỏ trốn rồi?” Hỏa Dực tức giận nói.
Mà vừa lúc này, ông lại nhận được tin tức mới.
Lúc đọc xong, ông có chút bất ngờ.
“Có người xuất hiện ở mấy hòn đảo gần biên giới sao? Xem ra có cường giả đã trốn thoát.”
“Nhưng ta có thể chắc chắn rằng không có cường giả thất giai nào đi vào đây cả, để xem xem những người này có thể náo ra được sóng gió gì.”
Hỏa Dực không hề động, chỉ ngồi im để cho những người bên ngoài toàn lực bắt những người này.
Mặc dù muốn biết đối phương sẽ gây ra chuyện gì, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ đi rung cây động khỉ.
Nhìn hắn giống như rất ngu xuẩn sao?
Mà lại, nếu đối phương muốn rời khỏi Minh Thổ thì bắt buộc phải tới tìm hắn.
Bởi vì chỗ này của hắn mới là hạch tâm của cửa vào biên giới.
Sau đó Hỏa Dực liền an tĩnh ngồi ở trong dung nham, hắn đang chờ đợi.
--- ---
Lục gia.
Mộ Tuyết cau mày ngồi trên ghế, Đông Phương Trà Trà đang ngồi bên cạnh nàng ăn cái gì đó.
“Chị dâu, chị làm sao thế?” Đông Phương Trà Trà nhìn Mộ Tuyết, tò mò hỏi.
Nàng có cảm giác chị dâu có vẻ như đang không thoải mái lắm.
Mộ Tuyết lắc đầu, nàng cảm thấy có chút bực bội trong lòng, tinh thần cứ luôn không yên.
‘Lại là cảm giác này, Lục Thủy lại gặp phải chuyện gì sao?’
Nếu như không phải Lục Thủy gặp chuyện thì chính là nàng sắp gặp chuyện.
Thế nhưng nàng đang ở Lục gia, không có khả năng gặp nguy hiểm gì, cho nên chắc chắn là bên phía Lục Thủy xảy ra vấn đề.
Mộ Tuyết lấy điện thoại di động ra, định gọi điện thoại cho Lục Thủy.
Không gọi được.
‘Nếu không được thì trực tiếp đi qua là ổn rồi.’ Mộ Tuyết vừa nảy ra ý nghĩ này trong đầu thì liền lập tức bác bỏ.
Nàng cảm thấy, có lẽ chẳng qua chỉ là do quá lâu chưa được gặp Lục Thủy, cho nên mới vô thức trở nên sao nhãng như vậy, từ đó tự tìm cho mình một cái cớ để đi gặp Lục Thủy.
‘Ngày mai, nếu ngày mai còn chưa thấy tin tức gì của Lục Thủy thì, thì mới vụng trộm qua đó nhìn một chút.’ Mộ Tuyết nghĩ trong lòng.
‘Ừm, còn có thể làm một chút đồ ăn ngon để mang theo, nói là vì lo lắng hắn chưa ăn cơm, cho nên mới thuận tiện mang qua.’
Nghĩ tới đây, Mộ Tuyết liền nằm nhoài trên mặt bàn, nàng có cảm giác mình thật là ngu.
Loại chuyện ngu ngốc như thế này cũng nghĩ ra được.
“Chị dâu, có phải chị nhớ biểu đệ Lục Thủy rồi hay không?” Đông Phương Trà Trà nhìn Mộ Tuyết, tiếp tục nói:
“Chị dâu, triệu chứng hiện tại của chị thật giống với những gì mẹ đã nói, không muốn uống trà không muốn ăn cơm.
Mẹ còn nói, tương tư là một loại bệnh, loại bệnh này có thể không cần phải uống thuốc để chữa.
Nhưng còn có một dạng tương tư khác gọi là tương tư đơn phương, bệnh này vô cùng nghiêm trọng, cần phải uống thuốc.
Chị dâu là loại nào?”
Lúc Đông Phương Trà Trà hỏi câu này thì đã đặt đồ ăn trong tay xuống.
Ăn cơm thì phải chuyên tâm ăn, nói chuyện thì phải tập trung nói.
Nhất là những lúc ở bên ngoài.
Đây là cha dạy nàng.
Đông Phương Trà Trà nhìn Mộ Tuyết, cảm thấy mình hẳn là không đoán sai, chị dâu không có ăn cơm, còn không cả để ý tới nàng.
Không để ý tới Trà Trà, không muốn ăn cơm, rõ ràng là giống như những triệu chứng mẹ đã miêu tả.
-----
Dịch: MB_Boss