Mộ Tuyết nhìn Đông Phương Trà Trà, sau đó đưa tay búng một cái lên trán Trà Trà.
Bốp.
“Ai nha.” Trà Trà đau đến ôm đầu kêu một tiếng.
“Ăn nhiều cơm đi, nói chuyện ít thôi.” Mộ Tuyết nói.
“Vâng.” Đông Phương Trà Trà lập tức cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Lúc ăn còn sờ sờ lên trán một chút, nàng cảm thấy việc mình không thể hiện được trí thông minh rõ ràng chắc chắn là có liên quan tới việc thường xuyên bị thương ở trán.
Mộ Tuyết nhìn Trà Trà đang im lặng ăn cơm, không nói gì.
Nàng cũng bắt đầu cầm đũa lên ăn chút gì đó.
Chỉ là tâm trí thật sự không yên nổi.
Ăn không vô.
Đã gần năm ngày không có tin tức gì của Lục Thủy rồi, nếu ngày mai vẫn không có thì sẽ là sáu ngày.
‘Sáng mai gọi điện lại cho Lục Thủy đi, nếu vẫn không được thì lén đi qua xem thử một chút.’
‘Quyết định vậy đi.’
‘Mang cả Trà Trà theo nữa, nhỡ đâu bị phát hiện, có thể lấy cớ là Trà Trà nói muốn ra ngoài chơi, nàng chỉ là đem nó ra ngoài chơi.’
Nghĩ như vậy, Mộ Tuyết liền cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.
Đợi thêm nốt đêm nay nữa thôi, đây sẽ là đêm cuối cùng.
--- ---
Lục Thủy bây giờ vẫn còn đang chuẩn bị, hắn cần phải chuẩn bị rất nhiều.
Chuyện đầu tiên chính là đề phòng Mộ Tuyết.
Mà cách duy nhất để đề phòng Mộ Tuyết chính là không để cho bản thân gặp phải chuyện gì thực sự nguy hiểm đến tính mạng.
Nếu không Mộ Tuyết có thể sẽ trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh hắn.
Đến lúc đó liền xong rồi.
‘Chỉ cần không quá khoa trương thì vấn đề cũng không lớn, thuận tiện che mệnh lý lại một chút, có thể sẽ có chút hữu dụng.’
Nghĩ như vậy, Lục Thủy lại tiếp tục chuyên tâm vào việc xử lý bông hoa ở trong tay, làm tốt rồi thì lúc hắn động thủ, sẽ chẳng khác nào có người liên tục cấp năng lượng cho hắn.
Cộng thêm Bất Diệt Tiên Thể, thực lực của hắn thật ra vẫn còn được.
Đánh ngũ giai thì hoàn toàn không có vấn đề, lục giai tuy có hơi mạnh, nhưng dùng sức mạnh thiên địa cũng có thể thử một lần.
Thất giai thì lại không phải thứ mà nhân lực có thể chống lại được.
Chỉ có thể trông cậy vào bọn Chân Võ thôi.
Nếu như bọn họ thành công, như vậy muốn đánh bại thất giai cũng không phải là không thể.
Thất bại thì càng mất thêm nhiều thời gian.
Hắn không muốn chờ thêm nữa, Mộ Tuyết chắc chắn cũng vậy.
“Nếu như ngươi gặp được tiền bối Hỏa Dực, có phải cũng sẽ hỏi vài thứ không...” Danh Dữ Trọng đột nhiên nói.
Lục Thủy nhìn đối phương một chút, không nói gì.
“Lúc đó có thể đừng nhắc đến ta được hay không? Thân là người của Thiên Vũ Minh Thổ, tôn nghiêm là thứ cực kỳ quan trọng.” Danh Dữ Trọng nghiêm túc nói.
Lục Thủy không nói gì, người này sợ bị tính sổ à?
Danh Dữ Trọng không nhận được câu trả lời, trong lòng vô cùng lo lắng nhưng lại không dám nhiều lời.
Hắn bây giờ cũng không có cách nào động đậy.
Cũng không biết trận pháp kia là cái thứ gì.
Lục Thủy đã sắp chuẩn bị ổn thỏa rồi.
Ngay lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được cái gì đó, khẽ nói:
“Chân Võ Chân Linh đã thành công rồi, sớm hơn so với dự đoán của ta.”
Lục Thủy đứng lên, trận pháp dưới chân của hắn bắt đầu mở rộng ra.
Chỉ trong nháy mắt, trận pháp đó đã bao trùm toàn bộ hòn đảo này, lan ra cả ngoài biển, sau đó bắt đầu dự trữ sức mạnh.
Những sức mạnh này sẽ được chuyển đến chỗ những đồ vật mà Chân Võ Chân Linh đã chuẩn bị.
Lúc này, Chân Võ Chân Linh đã trở lại chỗ đất trống phía sau lưng Lục Thủy.
Trên thân hai người đều có vết thương, khá nặng.
Nhưng chỗ bọn hắn đáp xuống có trận pháp Lục Thủy đã chuẩn bị, cho nên hai người lập tức được trị liệu.
Lục Thủy nhìn Chân Võ Chân Linh một chút, xác định không có nguy hiểm gì đến tính mạng xong, mới đưa mắt hướng về phía biên giới hòn đảo, nói:
“Còn hai chỗ nữa.”
Chỉ cần hai cái này hoàn thành thì hắn có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
...
Ở phía rìa của một hòn đảo gần đó, Kiều Càn bị một đám người vây công, nếu không phải trên người hắn có trang bị pháp bảo, nếu không phải là Khuynh Thiên Minh Thần Quyết của hắn đã từng được chỉ điểm một lần, thì không biết bây giờ hắn có còn sống nổi hay không.
Đương nhiên, lượng vết thương trên người hắn rất nhiều, nhưng cũng khôi phục rất nhanh.
“Kiên trì thêm ba mươi giây nữa thôi.” Sơ Vũ truyền âm cho Kiều Càn.
Trên thân Sơ Vũ lúc này cũng có rất nhiều vết thương.
Công kích đánh tới không ngừng, nếu không phải thuật chim sơn ca của hắn trước đó đã tăng lên một cấp, thì có trời mới biết bây giờ hắn có phải là một tên tàn tật hay không.
Kiều Càn đã bày tất cả át chủ bài của mình ra, chuyện duy nhất có thể làm chính là chịu đánh, chịu thêm một chút thời gian nữa.
Ba mươi giây, hắn gần như là đếm từng giây một trôi qua.
Nói một ngày dài như một năm cũng không ngoa chút nào.
“Xong rồi, rút lui thôi.” Giọng nói của Sơ Vũ vang lên trong đầu Kiều Càn.
Hai người không nói hai lời trực tiếp biến mất tại chỗ.
Cả đám người vốn đang vây công ở chỗ này sững người lại một chút, người biến đi đâu mất rồi?
Thế mà lại trực tiếp biến mất.
“Phá hết tất cả những gì bọn chúng để lại đi.”
Cả đám trực tiếp đánh phá trận pháp mà Sơ Vũ vừa bố trí.
Ầm!!
Trận pháp bị phá vỡ, mấy người này còn thu hết những đồ vật ở đây lại.
Để phòng ngừa bất trắc.
Nhưng bọn họ lại không cảm giác được ở dưới đáy biển, đã có một trận pháp trải dài.
...
“Hai nơi.” Lục Thủy nhìn về phía khoảng đất trống sau lưng, nói khẽ.
Lúc này, trên bãi đất trống, Kiều Càn và Sơ Vũ đáp xuống.
Trên thân Kiều Càn không có vết thương nào quá nặng, nhưng cả người gần như không còn chút sức lực nào, mệt đến suýt ngất xỉu.
Hắn không bị thương ở ngoài mấy, nhưng sức lực đã bị tiêu hao nghiêm trọng, so với trọng thương cũng không kém bao nhiêu.
Sơ Vũ còn tốt, có thể nói là bị thương nhẹ nhất.
Cả bốn người đều không nói gì, trước tiên tập trung vào việc chữa thương.
Danh Dữ Trọng nhìn một màn này, có chút không hiểu, đối phương rốt cuộc là muốn làm gì?
Nhưng không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn có cảm giác như hòn đảo này đang che giấu một nguồn sức mạnh.
Nếu như không phải là bởi vì trận pháp trên người hắn này, hắn cũng không cảm giác được.
Lại đợi thêm một hồi, dưới chân Lục Thủy, một nguồn sức mạnh lại dọc theo trận pháp mà đi.
“Hoàn thành.”
Đến cuối cùng cũng không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì.
Khi này, Kiếm Khởi và Kiếm Lạc cũng xuất hiện bên cạnh đám Sơ Vũ.
Lúc Kiếm Khởi xuất hiện, máu me đầy người, nhưng trên người hắn lại xuất hiện một loại kiếm ý vô biên, lạnh đến thấu xương, chỉ có thẳng tiến chứ không lùi.
Lục Thủy nhìn Kiếm Khởi, phát hiện thương thế của hắn cực kì nặng, có thể nói là người bị thương nặng nhất trong số những người ở đây.
Về phần Kiếm Lạc, một vết xước cũng không có.
Nếu như nhất định phải chỉ ra, thì con khỉ nhỏ trên người nàng hình như cũng có chút xây xát.
-----
Dịch: MB_Boss