Lúc này, Kiếm Khởi đã ngồi xuống bắt đầu khôi phục thương thế, Kiếm Lạc thì giúp khỉ nhỏ chữa thương.
Sơ Vũ nhìn Kiếm Khởi một chút, dưới chân hắn, một đóa hoa sen khổng lồ hiện ra, nở rộ, đóa hoa này bao lấy tất cả mọi người.
Đây là thuật chim sơn ca, cảnh giới tối cao đúng nghĩa.
Một bông hoa một thế giới.
Sau khi Chân Võ cảm nhận được loại Trì Dũ Thuật đáng sợ này, rốt cuộc cũng hiểu tại sao Thiếu gia lại cảm thấy Trì Dũ Thuật của mình tệ rồi.
Đương nhiên, hắn không có ý định học cái này.
Đây không phải là lĩnh vực của hắn.
Lục Thủy nhìn những người này, cuối cùng lại quay lại ghế ngồi.
Hắn lấy Thiên Địa Trận Văn ra, bắt đầu đọc.
Bây giờ vẫn còn sớm, đợi đến nửa đêm đi.
...
“Tất cả đều đã chạy trốn?” Hỏa Dực cau mày lại.
Mặc dù người ở biên giới cũng không quá mạnh, nhưng y vẫn rất bất ngờ khi bọn họ chưa bắt được người.
Nhất là khi tất cả đều đã chạy thoát.
Cũng không phải là đánh không lại, mà là mục tiêu trực tiếp biến mất.
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến bọn họ không bắt được đối phương.
“Hẳn là đã truyền tống, thủ đoạn khá tốt.” Hỏa Dực trầm giọng nói:
“Có điều, muốn rời khỏi đây thìcuối cùng vẫn phải đi qua chỗ này, không phải sao?”
“Bản tọa ở chỗ này chờ ngươi qua đây.”
Dung nham trong núi lửa bỗng hơi bùng lên, dường như là biến hóa theo cảm xúc của Hỏa Dực.
...
Trời đã hoàn toàn tối đen, Lục Thủy khép sách lại, đứng dậy.
Hắn đeo mặt nạ, tiếp đó, một ngọn lửa bùng lên, bao lấy thân hắn.
Khi ngọn lửa đã bao trùm toàn thân, Lục Thủy liền quay đầu nhìn về phía bọn Chân Võ, nói:
“Chuẩn bị đi đi.”
Chân Võ Chân Linh mở mắt nhìn Lục Thủy, hai người muốn hỏi một chút xem có nguy hiểm hay không.
Chủ yếu là vì lần này không thấy Thiếu gia tính quẻ, cho nên trong lòng bọn hắn không chắc chắn lắm.
Song khi hai người nhìn về phía Lục Thủy, thì phát hiện Lục Thủy đã biến mất rồi.
Tất cả mọi người đều biết, Lục Thủy đã xuất phát đi gặp người kia.
Hắn cụ thể tính toán cái gì, không ai biết.
Danh Dữ Trọng cũng tò mò, chờ thêm chút nữa thì sẽ có chuyện gì phát sinh đây?
Đáng tiếc hắn không được nhìn thấy, bởi vì chỗ kia ở phía sau hắn, mà hắn bây giờ trừ việc mở miệng nói chuyện, thì không làm được gì nữa cả.
“Bản tọa nửa đời vô địch, cuối cùng lại chỉ có thể đưa lưng về Minh Thổ, mặt hướng về Minh Hải.”
--- ---
Phía trên núi lửa, Hỏa Dực vốn đang ngồi thiền đột nhiên mở mắt.
Y cảm giác có một luồng sức mạnh đang dao động.
Không lâu sau, trước mắt y xuất hiện một ngọn lửa.
Ngọn lửa này vừa xuất hiện, y liền có cảm giác có người tới.
Không chút do dự, Hỏa Dực lập tức đánh một chưởng về phía ngọn lửa.
Nếu như không thể sống sót sau một chưởng này, thì không có tư cách nói chuyện với y.
Đối phương muốn làm gì cũng không quan trọng.
Chỉ là vừa mới phát ra công kích, Hỏa Dực lại đột nhiên giật mình một cái, sau đó nhanh chóng tập trung sức mạnh, bay về phía công kích vừa rồi.
Nhưng y vừa xoay người thì bỗng có một giọng nói vang lên từ phía sau lưng y:
“Thiên Địa, Kinh Hồng Nhất Chỉ.”
Ầm!
Trong nháy mắt, hai luồng sức mạnh đập vào nhau.
Rầm!
Ầm ầm!
Sức mạnh cường đại không ngừng va đập.
Dư chấn khiến cho dung nham xung quanh trào lên, tràn về phía biên giới hòn đảo.
Mà lúc này, Lục Thủy đã thoát khỏi chỗ đó, đang sừng sững đứng trên không trung.
Toàn thân hắn được bao trùm trong một ngọn lửa, dung nham xung quanh chạm vào ngọn lửa trên người hắn này sẽ trực tiếp biến mất.
Dường như lửa bình thường không thể nào tồn tại được ở quanh hắn.
“Ngươi là ai?” Lúc này, Hỏa Dực cũng đã đứng trên không trung, y nhìn Lục Thủy, cau mày hỏi.
Y không thấy rõ dung mạo của đối phương, tu vi lại càng không.
Nhưng một đòn vừa rồi rất mạnh.
Mặc dù nếu so ra thì vẫn kém y, nhưng cũng không thể khinh thường được.
Lục Thủy nhìn Hỏa Dực, đòn vừa rồi đã là giới hạn thực lực của hắn hiện tại, quả nhiên không có bất kỳ tác dụng gì đối với thất giai.
Đổi loại công kích khác, hiệu quả đại loại cũng sẽ như vậy.
Nhưng qua một đòn vừa rồi, hắn cũng đã đại khái biết được giới hạn của đối phương ở đâu.
Có thể thắng được.
“Hỏa Dực của Bách Luyện Minh Thổ đúng không?” Lục Thủy bình tĩnh nói.
“Nếu các hạ đã biết bản tọa, vậy là đang muốn đối địch với Minh Thổ sao?” Hỏa Dực nhìn Lục Thủy, sắc mặt trầm xuống.
Đối phương không chỉ muốn ra ngoài, hơn nữa còn có thể là muốn nhằm vào y.
Lục Thủy đặt ánh mắt lên trên cổ của Hỏa Dực, nơi đó không đeo cái gì cả, nhưng lại có một chuỗi phù văn.
Đối với một vài cường giả mà nói, cái này cũng tính là đồ vật.
“Nghe nói một đoạn thời gian trước đây ở Thập Điện Minh Thổ từng xảy ra xung đột, hơn nữa còn là vì một tên nhân loại.” Lục Thủy mở miệng nói.
“Ngươi biết rất nhiều, nhưng ngươi có nghĩ tới việc bản thân có thể sẽ không rời khỏi nơi này được nữa hay không?” Hỏa Dực trầm giọng nói.
Lục Thủy nhẹ giọng cười:
“Minh Thổ thật sự đã đóng cửa quá lâu rồi, ngay cả Lưu Hỏa, Thiếu Tông chủ của Ẩn Thiên tông cũng không biết.
Ngươi, lấy cái gì để giữ bản tọa lại?”
Nói xong, Lục Thủy bước ra một bước, giờ khắc này, toàn bộ dung nham từ trong núi lửa phun ra ngoài.
Dung nham chảy dưới chân Lục Thủy, hắn đứng trên dung nham, từ từ bước đi, giống như Chiến Thần bước đi trong ngọn lửa.
...
Hỏa Dực cau mày.
Đây quả thật là lần đầu tiên y nghe thấy cái tên Lưu Hỏa này.
Hơn nữa Minh Thổ và thế giới bên ngoài căn bản là hai thế giới khác nhau, y có thể biết được tình huống bên ngoài mới là kỳ quái.
Nhưng dù sao thì, cứ bắt đối phương lại tra hỏi một chút là có thể biết được rồi.
Giờ có nói nhiều cũng vô nghĩa.
Hỏa Dực không suy nghĩ nhiều nữa, quanh thân y lập tức bùng lên một loại khí tức cực nóng.
Dám nghịch lửa ở trước mặt y?
Thật chẳng khác gì con thiêu thân.
Lúc này, trên không trung đã xuất hiện hai ngọn lửa, một bao quanh thân Lục Thủy, một bao quanh thân Hỏa Dực.
Trong nháy mắt, hai ngọn lửa bắt đầu lao vào nhau, va chạm liên tục, tia lửa bắn ra bốn phía, nhìn giống như pháo hoa trên màn đen của bầu trời đêm.
Bùm!
Ầm ầm!
Sức mạnh đáng sợ quét ngang toàn bộ những hòn đảo ở khu vực biên giới.
Những người có mặt ở đó đều kinh hoảng nhìn lên bầu trời, dường như người tên Lưu Hỏa từ trên trời rơi xuống này đang muốn hủy thiên diệt địa.
Những tu chân giả ngồi trên xe lửa bị kéo đến đây kia cũng khiếp sợ nhìn lên bầu trời.
Bọn họ đến tận giờ vẫn chưa biết mình đã gặp phải chuyện gì, nhưng bọn họ biết một điều, đó chính là mình đã mất đi tự do, còn có thể mất luôn cả mạng sống.
Nhưng bây giờ lại có tình huống dị thường phát sinh, cũng tức là ở chỗ này đang có cường giả đánh nhau.
Bọn họ có lẽ có thể thừa dịp này để thoát đi.
Nhưng giờ vẫn chưa phải thời điểm thích hợp.
Đợi cơ hội đến rồi động thủ sau.
-----
Dịch: MB_Boss