‘Xem ra là do Thập Điện Minh Thổ đánh nhau nên đã ảnh hưởng đến thủy vực.’ Lục Thủy suy đoán.
‘Hải vực xảy ra vấn đề sao? Hay là có liên quan tới tên nhóc xấu xa kia? Hoặc là ở dưới đáy biển xuất hiện dị thường gì đó?’ Mộ Tuyết cũng suy đoán.
Nhưng những thứ này đều không quan trọng.
Quan trọng là, nhanh như vậy đã có thể nhìn thấy Lãng Hải Tinh Dũng rồi.
Đây thật sự là một kỳ cảnh.
Lục Thủy phất phất tay, biểu thị mình đã biết.
Hắn đương nhiên sẽ đi, nhưng bây giờ phải lên núi trước đã.
Sau đó Lục Thủy nhìn về phía Mộ Tuyết, chẳng qua lúc vừa nhìn tới lại đột nhiên phát hiện cả người nàng lúc này nhìn rất chật vật, quần áo đều nhăn nhúm hết cả.
Đi trên núi tuyết đối với một người bình thường như nàng mà nói, không phải chuyện đơn giản gì.
Trừ khi Mộ Tuyết sử dụng Hỗn Nguyên chi khí.
Nhưng có vẻ như nàng không muốn dùng nó chút nào.
“Trời sắp tối rồi, Mộ Tiểu thư có muốn ở lại trên núi nghỉ ngơi một đêm không?” Lục Thủy nói.
Mộ Tuyết gật đầu:
“Được.”
Lời Lục Thủy nói, Mộ Tuyết tự nhiên sẽ nghe theo.
Hơn nữa nàng còn muốn cùng Lục Thủy đi xem Lãng Hải Tinh Dũng, cho nên tâm tình bây giờ cực kỳ tốt.
Kỳ cảnh tuy là rất đẹp, nhưng nếu không có Lục Thủy ở bên thì cũng sẽ trở nên buồn tẻ, nhàm chán.
Tiếp đó, Lục Thủy và những người khác cùng quay lại thị trấn trên đảo Đông Quý.
Chỗ này không lớn nhưng cũng khá ổn, mang vẻ đẹp đặc trưng của mùa đông.
Sau khi đến nơi, bọn hắn tìm đến một mảnh sân nhỏ có trận pháp bao phủ, bên trong sân vẫn có cỏ cây sinh trưởng, không bị ảnh hưởng mấy bởi tuyết lạnh bên ngoài.
Vừa đi vào, Lục Thủy liền cảm thấp ấm lên rất nhiều.
“Mộ Tiểu thư còn lạnh không?” Lục Thủy hỏi một câu.
Mộ Tuyết lắc đầu, khẽ nói:
“Không.”
Thấy ở trong sân có một cái bàn, Lục Thủy liền đi tới ngồi xuống, sau đó nói với Mộ Tuyết:
“Mộ Tiểu thư hình như rất thích làm vườn đúng không?”
Mộ Tuyết đi đến phía trước mặt Lục Thủy, đoan trang ngồi xuống, đáp:
“Ừm, ở nhà có trồng vài loại cây linh tinh.”
“Chân Võ.” Lục Thủy nhìn Chân Võ đang đứng ở xa, gọi một tiếng.
Chân Võ lập tức hiểu ý, lấy Nhục Thực Hoa ra mang tới.
Lúc này, Trà Trà cũng đã ngồi xuống, hai người này không hẹn hò, nàng liền có thể ở cùng chị dâu.
“Đóa hoa này là ta nhặt được ở quần đảo Mê Vụ, Mộ Tiểu thư có muốn thử nuôi một chút hay không?” Lục Thủy cầm lấy Nhục Thực Hoa từ trong tay Chân Võ, đặt lên bàn.
Lúc này, Nhục Thực Hoa đang hướng về phía Mộ Tuyết chảy nước miếng. (Lục Thủy cố ý hướng nó về phía Mộ Tuyết.)
Mộ Tuyết hơi bất ngờ, Lục Thủy thế mà lại mang về một đóa Nhục Thực Hoa, mà đây cũng không tính là hoa, là sủng vật cho nàng nuôi thì đúng hơn.
Có điều đóa Nhục Thực Hoa này rất nhỏ, nhỏ đến lạ thường.
Hoàn toàn không giống với mấy đóa Nhục Thực Hoa bình thường.
“Tại sao nó cứ chảy nước miếng mãi thế?” Đông Phương Trà Trà tò mò hỏi.
Thật ra Mộ Tuyết cũng cảm thấy kỳ quái, Nhục Thực Hoa bình thường hẳn là đã trực tiếp nhào lên cắn người rồi, chứ không phải cứ nhìn chằm chằm tay nàng rồi chảy nước miếng như thế.
Đúng vậy, lúc này Mộ Tuyết đang ngồi ngay bên cạnh Nhục Thực Hoa.
Không cắn người sao?
“Nó ăn chay.” Lục Thủy mở miệng giải thích một câu.
“Đóa hoa này không giống với mấy đóa Nhục Thực Hoa bình thường khác, mặc dù khi nhìn thấy thịt vẫn sẽ chảy nước miếng, nhưng không ăn.”
“Trà Trà, đưa chị trái cây.” Mộ Tuyết nói.
Đông Phương Trà Trà liền cầm lấy một quả đưa cho Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết nhận lấy trái cây, sau đó đưa tới trước Nhục Thực Hoa.
Rộp!
Trái cây vừa đưa tới, Nhục Thực Hoa liền trực tiếp cắn một miếng, sau đó vừa hướng về phía tay Mộ Tuyết chảy nước miếng vừa ăn trái cây.
Mộ Tuyết cười cười.
Đóa hoa này thực sự rất thú vị.
“Thật sự không ăn thịt à?” Đông Phương Trà Trà hiếu kỳ nói.
Sau đó đưa nắm tay của mình tới bên miệng của Nhục Thực Hoa.
Nhục Thực Hoa nhìn nhìn cánh tay trắng nõn của Đông Phương Trà Trà, hé miệng cắn xuống.
Bẹp!
Nhìn thấy Nhục Thực Hoa cử động, xong lại nghe được âm thanh này, Đông Phương Trà Trà giật nảy mình:
“A a, nó cắn ta, hả, không đau.”
Lục Thủy thật ra cũng hơi bất ngờ, Nhục Thực Hoa thế mà lại cắn người, nhưng lúc biết được nó chỉ là cắn nhẹ Đông Phương Trà Trà mà thôi, hắn lại càng cảm thấy kỳ quái, dường như hành động này không phải là vì muốn ăn.
Mộ Tuyết cũng có chút ngoài ý muốn.
“Lúc ta gặp được đóa hoa này, một đại sư có nói nó có phật tính.” Lục Thủy suy nghĩ một chút, sau đó nói.
“Là vì công đức sao?” Mộ Tuyết hơi hiểu ra, trên người Trà Trà có công đức, công đức này có lẽ đã hấp dẫn Nhục Thực Hoa.
Mộ Tuyết kéo Nhục Thực Hoa tách khỏi cánh tay Trà Trà, sau khi bị kéo ra, Nhục Thực Hoa vẫn nhìn chằm chằm vào cánh tay của Trà Trà mà chảy nước miếng.
“Vậy khi nó trưởng thành rồi liệu có ăn ta luôn không?” Đông Phương Trà Trà cảm thấy mình cần phải lo lắng một chút.
Sủng vật chị dâu nuôi sao lại ngày càng nguy hiểm như vậy?
Vấn đề này Lục Thủy và Mộ Tuyết đều không trả lời, Nhục Thực Hoa khi trưởng thành sẽ biến thành dạng gì cũng khó mà nói được.
“Chờ nuôi lớn rồi lại nói.” Mộ Tuyết nói:
“Nhưng không thể coi nó là hoa bình thường mà nuôi được, hẳn nên coi là sủng vật thì đúng hơn, có nên đặt tên cho nó hay không?”
Mộ Tuyết nhìn Lục thủy.
Lục Thủy đưa mắt nhìn Nhục Thực Hoa, hoàn toàn không có ý định đặt tên cho nó:
“Mộ Tiểu thư cảm thấy nên gọi là gì?”
Nên gọi là gì?
Nghe thấy Lục Thủy hỏi như vậy, Mộ Tuyết cẩn thận suy nghĩ:
“Một đóa hoa thì nên gọi là gì đây?”
“Chị dâu tên là Mộ Tuyết, ta tên là Đông Phương Trà Trà, vậy liền cho nó lấy tên...”
“Cẩu Đản?” Đông Phương Trà Trà chưa kịp nói hết, Lục Thủy liền thử nói ra một cái tên mà Đông Phương Trà Trà có thể sẽ nói.
Đông Phương Trà Trà một mặt mê mang, hỏi lại:
“Tại sao lại là Cẩu Đản?”
Mộ Tuyết cười nhẹ, nói:
“Vậy gọi là gì?”
“Gọi là Đậu Nha.” Đông Phương Trà Trà nói.
“Cái tên này có liên quan gì tới Mộ Tuyết và Đông Phương Tra Tra?” Lục Thủy bình tĩnh mở miệng hỏi, chủ yếu là có chút tò mò.
“Là Đông Phương Trà Trà mới đúng.” Sau khi nhấn mạnh lại tên của mình, Đông Phương Trà Trà giải thích:
“Không sao nha, bởi vì tên của chị dâu và tên của ta không liên quan đến nhau, cho nên lấy tên cho sủng vật cũng không cần thiết phải liên quan.”
Lục Thủy: “...”
“Vậy gọi là Đậu Nha đi.” Mộ Tuyết nhìn Nhục Thực Hoa, mở miệng nói.
Cái tên này rất tốt.
Mộ Tuyết đồng ý, Lục Thủy đương nhiên sẽ không có ý kiến.
Dù sao người làm vườn cũng là Mộ Tuyết.
“Ta mang Đậu Nha ra ngoài mua cái chậu hoa.” Nói rồi, Đông Phương Trà Trà liền mang theo Nhục Thực Hoa rời khỏi sân nhỏ.
Lục Thủy nhìn Đông Phương Trà Trà rời đi, lúc đầu hắn định nói là Chân Võ có.
Nhưng nghĩ lại, thôi được rồi.
-----
Dịch: MB_Boss