Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy một chút, cảm thấy Lục Thủy thật không biết nói chuyện chút nào.
Nhưng ma tu đối với bọn nàng mà nói, thật ra cũng không có gì khác biệt so với đạo tu.
Chỉ là phương thức tu luyện không giống nhau mà thôi.
Đạo tu không nhất định là người tốt, ma tu không nhất định là người xấu.
Vấn đề là nằm ở xác suất thôi.
Sau đó Lục Thủy và Mộ Tuyết cũng không ở lại đây nữa, nếu đối phương không có yêu cầu trợ giúp, như vậy thì không cần để ý tới làm gì.
Đi ra nhìn một chút xem Đông Phương Tra Tra khảo vấn người kia như thế nào.
Cũng đã lâu như vậy rồi.
Mộ Tuyết và Lục Thủy cùng đi ra ngoài, vừa mới ra đến nơi, cả hai người đột ngột cảm giác được một cỗ khí tức cực nóng.
Lục Thủy nhíu mày, Đông Phương Tra Tra đang làm gì thế?
Phóng hỏa đốt núi tuyết sao?
Mộ Tuyết cũng có chút hiếu kỳ.
Sau đó hai người phát hiện, Đông Phương Trà Trà đang dựng người đàn ông kia lên để nướng.
Lúc này, mặt nạ của người nọ đã bị lấy xuống, người này là một thanh niên, trong miệng bị nhét một tấm vải, khiến đối phương kêu không ra tiếng.
“Trà Trà, em đang làm cái gì thế?” Mộ Tuyết mở miệng hỏi một câu.
“Nướng hắn lên để tra khảo a, đang nướng nè.” Đông Phương Trà Trà trả lời.
“Vậy còn phần tra khảo thì sao?” Lục Thủy hỏi.
Ngươi còn không để cho đối phương nói chuyện, nướng thì có được ích lợi gì?
Đông Phương Trà Trà nhìn xuống, cảm thấy đã đến lúc rồi, sau đó lấy tấm vải trong miệng đối phương ra, ra vẻ giảng đạo nói:
“Nói đi, cũng đã chín như thế rồi.”
Lục Thủy: “...”
Mộ Tuyết: “...”
Câu nói này, nghe sao cứ có cảm giác không đúng lắm.
Thanh niên kia vẻ mặt tuyệt vọng, gã đã sớm muốn nói, nhưng người này một cơ hội nhỏ cũng không cho hắn.
“Ta tên là A Sửu, tu vi tứ giai, đã từng là đệ tử của Thiên Nhai phong, sau đó tông môn đóng cửa thì trở thành tán tu, do cơ duyên xảo hợp mà gia nhập một nhóm gọi là Tài Phú Cộng Hưởng.
Ở trong nhóm thường xuyên truyền tai nhau tin tức về một vài thiếu gia, tiểu thư hào môn hay thiên kiêu trong tông môn nào đó.
Mục đích ban đầu của việc chia sẻ tin tức là để ăn bám mấy người này.
Nhưng trong nhóm luôn có một số người đầu óc lệch chỗ, nói một câu vì sao không trực tiếp ăn cướp luôn.
Là ta đáng chết, cũng là một người không có đầu óc, ta đã ủng hộ hắn.
Làm mấy lần cũng chưa thấy xảy ra vấn đề gì lớn, lần này nghe được tin Băng Thủy Cơ một mình tới đây, cho nên...”
A Sửu ngừng lại, không nói tiếp nữa.
Chuyện về sau bọn Lục Thủy đã biết.
“Còn cần ta nói gì nữa không? Các ngươi cứ hỏi đi.” A Sửu bổ sung một câu.
“Băng Thủy Cơ là ai?” Lục Thủy hỏi.
“Nữ Vực chủ thứ chín của Băng Nguyên Tuyết Vực ở địa giới ma tu, Băng Thủy Cơ là đạo hiệu của nàng, tên thật là Lâm Hoan Hoan.” A Sửu lập tức nói.
Nghe được câu này, Mộ Tuyết và Lục Thủy đều có chút ngạc nhiên.
Lâm Hoan Hoan không phải là tên của cô gái mập nhỏ trong kia à?
Bọn hắn bị lừa rồi?
Lục Thủy quay đầu nhìn về phía sơn động, sau đó nói:
“Chân Võ, đi vào xem xét một chút.”
Chân Võ vừa rồi cũng ở bên trong, hắn tự nhiên hiểu tại sao lại phải vào xem xét.
Lúc hắn nghe được lời A Sửu nói, đồng thời cũng cảm thấy phía sau lưng lạnh toát.
Nếu như đối phương thật sự là Băng Thủy Cơ, như vậy nàng đã cố ý lừa gạt bọn hắn.
Nguy hiểm vẫn còn đó, không ai biết được đối phương có thể làm ra chuyện gì.
Chân Võ đề cao cảnh giác, bắt đầu đi về phía sơn động.
Hắn sẽ không vì tu vi của đối phương yếu mà hạ thấp cảnh giác, ngược lại càng cảnh giác hơn.
Thiếu gia không phải cũng là nhị giai đấy sao, dám xem nhẹ thì cái mạng này của hắn cũng đã mất lâu rồi.
Mặc dù đối phương sẽ không thể khoa trương như Thiếu gia được, nhưng nếu như nàng ta thực sự che giấu tu vi thì cũng vẫn rất nguy hiểm.
Xuất kỳ bất ý, bình thường đều có hiệu quả không tệ.
Đã có biết bao người vì xem thường kẻ địch mà phải chịu diệt vong, bài học đẫm máu như vậy nhưng lại có rất ít người ghi nhớ trong lòng.
Một lát sau, Chân Võ bước chân vào sơn động, hắn quan sát xung quanh, sau đó đi đến chỗ Lâm Hoan Hoan đứng lúc nãy.
Nhưng vừa mới đến gần, hắn liền nhíu mày lại.
Những chỗ khác trong sơn động cũng không thấy người nào.
Ở bên ngoài sơn động thì lại càng không có.
“Biến mất rồi?” Chân Võ bất ngờ.
Sau đó đi ra ngoài.
Trong sơn động hoàn toàn yên tĩnh, sau khi đi ra một lúc, Chân Võ lại vọt thẳng vào trong sơn động lần nữa, nhưng vẫn không thấy bất kỳ một kẻ nào.
Đến tận lúc này, hắn mới quyết định đi báo cáo lại cho Lục Thủy.
...
Phía bên ngoài, Lục Thủy đứng nhìn Chân Võ đi vào rồi lại đi ra, sau đó lại đi vào.
Không cần Chân Võ nói, hắn cũng biết đại khái có chuyện gì xảy ra.
Lần này sau khi đi ra, Chân Võ quay lại chỗ Lục Thủy, mà kết quả hắn báo cáo cũng chính là suy đoán của Lục Thủy.
Lâm Hoan Hoan biến mất.
Về phần dùng thủ đoạn gì để rời đi, Chân Võ cũng không biết.
Lục Thủy cũng không có ý định đi vào kiểm tra.
Mộ Tuyết vẫn đang ở đây, giờ không phải lúc thích hợp để hắn sử dụng sức mạnh thiên địa.
Nhưng có thể chắc chắn rằng, Lâm Hoan Hoan kia trước đó không hề biểu lộ ác ý gì đối với bọn họ.
Nếu có, thì hắn và Mộ Tuyết không thể nào không phát hiện được.
Về phần tu vi của nàng ta, hẳn cũng là thật.
Hình dáng cũng là thật.
Lục Thủy nhìn về phía A Sửu, nói:
“Ngươi tại sao lại cho rằng đối phương không phải là Băng Thủy Cơ.”
A Sửu kinh ngạc nhìn Lục Thủy, nói:
“Nữ vực chủ thứ chín của Băng Nguyên Tuyết Vực, ma tu Băng Thủy Cơ, riêng cái danh hiệu này, đạo hiệu này, nghe thôi đã biết là một nữ nhân xinh đẹp rồi.
Không thể nào lại là cô gái mập nhỏ kia được đúng không?
Nhìn chẳng khác gì Yêu tộc cả.”
Lục Thủy gật đầu, quả thật không thể phản bác được.
“Nói như vậy tức là ngươi thật ra cũng không biết Băng Thủy Cơ dáng dấp ra sao đúng không?” Mộ Tuyết hỏi.
A Sửu gật đầu.
Lục Thủy và Mộ Tuyết trầm lặng.
Người này thật sự quá không chuyên nghiệp.
“Nhốt trong sơn động, để hắn tự sinh tự diệt đi.” Lục Thủy mở miệng nói.
Còn việc Lâm Hoan Hoan hay thanh niên này ai mới là người nói dối, Lục Thủy không thèm để ý.
Kể cả cả hai người này đều đang nói dối cũng không quan trọng, dù sao cũng không liên quan gì đến hắn.
Lãng phí một đống thời gian với hai người này còn không bằng cùng Mộ Tuyết đi ngắm tuyết.
Sau khi nhốt A Sửu vào sơn động xong, Chân Võ đi đến bên cạnh Lục Thủy, nói:
“Thiếu gia, Tộc trưởng gọi điện cho ta, nói là muốn Thiếu gia và Thiếu phu nhân trong mấy ngày nữa đi một chuyến tới Xảo Vân Tông.
Sắp tới, ở Xảo Vân Tông sẽ có Lãng Hải Tinh Dũng.”
Nghe thấy cái này, Lục Thủy và Mộ Tuyết đều cảm thấy bất ngờ.
Sớm như vậy?
-----
Dịch: MB_Boss