Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 476 - Chương 476: Ma Tu?

Chương 476: Ma Tu? Chương 476: Ma Tu?

Lục Thủy và Mộ Tuyết tự nhiên cũng ngồi một bên chờ đợi.

“Ta có một vấn đề.” Cô gái mập nhỏ đột nhiên hiếu kỳ nói:

“Vì sao tiền bối nói với ta một câu là lại tát ta một cái, còn nói chuyện với bọn họ thì lại không động thủ vậy?”

Người đàn ông đi đến bên cạnh cô gái mập nhỏ, giơ tay ra.

Bốp!

“Ngươi đang dạy ta cách làm việc đấy à?”

“Hức hức hức.”

Cô gái mập nhỏ trốn vào trong một góc hẻo lánh, thút thít.

Mộ Tuyết cảm thấy cô gái này thật đáng thương, nhưng nếu đổi lại người bị đánh là Lục Thủy, thì dù chỉ một lần thôi, nàng sẽ khiến cho đối phương tan thành tro bụi.

Không bao lâu sau, Chân Võ Chân Linh đã đi tới cửa vào của sơn động.

“Cuối cùng cũng đến rồi?” Người đàn ông nghe thấy động tĩnh liền đứng dậy đi qua.

Chỉ là vừa mới nhìn thấy hai người này, gã liền ngây cả người.

Hai, hai tứ giai?

Vì sao một nhị giai lại mang theo hai tứ giai đi cùng?

Sau khi xác nhận Lục Thủy và Mộ Tuyết đều bình an vô sự, Chân Võ lấy ra một cái pháp bảo trữ vật, nói:

“Linh thạch của ngươi.”

“Ha ha ha.” Người đàn ông nhìn Chân Võ cười cười, sau đó quay lại đi về phía Lục Thủy, cởi trói dây thừng, sau đó nói:

“Ta chỉ nói đùa với các ngươi thôi, chỉ là đùa giỡn thôi.”

Nói xong liền ngoan ngoãn lui về một bên.

Gã có thể cảm giác được rằng đối phương rất mạnh, nếu như hắn dám làm chuyện gì uy hiếp đến hai người này, thì rất có thể là hắn sẽ trực tiếp bị giết chết ngay sau chiêu đầu tiên.

Đối phương chắc chắn có thể giết chết hắn chỉ trong vài giây.

Lần này thất bại rồi.

Chân Võ Chân Linh nhanh chóng đi đến trước mặt Lục Thủy và Mộ Tuyết.

“Đây là năm viên linh thạch cửu phẩm, coi như là bồi tội. Chuyện này, không biết có thể bỏ qua được không?” Người đàn ông đưa vòng tay trữ vật cho Lục Thủy, thận trọng nói.

Chân Võ đưa tay bắt lấy vòng tay, sau khi xác nhận không có vấn đề gì rồi mới đưa cho Lục Thủy.

Lục Thủy nhận lấy vòng tay, không thèm liếc mắt ném lại cho người đàn ông kia, nói:

“Cầm lấy đi, đồ vật của ngươi, chúng ta không cần.”

Nghe thấy Lục Thủy nói, sắc mặt người đàn ông trở nên rất khó nhìn, đương nhiên, gã đeo mặt nạ, cho nên người khác không thấy được.

Tiếp đó, người đàn ông hai tay ôm đầu ngồi chổm hổm xuống đất, có chút run rẩy nói:

“Có thể không giết ta được không? Trách không được xui xẻo.”

Năm viên cửu phẩm mà nói không cần là không cần, không phải là muốn giết người cướp của, thì chính là chướng mắt chút tiền lẻ này.

Nhưng mặc kệ là trường hợp nào, với hắn mà nói đều là cửu tử nhất sinh.

Đi lầm đường, chẳng khác nào vứt mạng đi.

Lục Thủy không để ý đến đối phương, nhưng có một số việc vẫn là phải đi theo chu trình:

“Mang ra tra khảo một chút đi.”

Loại nhân vật nhỏ này, không cần hắn phải tự mình đi hỏi làm gì.

Có thời gian nhàn rỗi như vậy, không bằng dẫn Mộ Tuyết đi lên xem Thiên Trì kia.

Lúc này, mấy người Đông Phương Trà Trà cũng đi vào, vừa nghe đến hai chữ tra khảo, liền lập tức tự đề cử:

“Để ta, để ta.”

Mộ Tuyết hơi nghi hoặc một chút, từ khi nào mà Trà Trà bắt đầu đi tra khảo người khác vậy.

Đương nhiên, không ai ngăn cản nàng cả.

Dù sao đối phương cũng chỉ là một tứ giai bình thường, không gây ra nổi sóng gió gì được.

Sau đó, tứ giai kia bị giam lại, kéo ra khỏi sơn động để tra khảo.

Mấy người Đông Phương Trà Trà thật ra là đi cùng Chân Võ Chân Linh, nhưng là vì không muốn chậm trễ thời cơ, cho nên chờ đợi ở bên ngoài.

Xác định không có việc gì các nàng mới chạy vào.

Đinh Lương tự nhiên đi đến bên cạnh Mộ Tuyết trước, nàng sợ Tiểu thư nhà nàng lại gặp phải nguy hiểm gì.

Chờ mấy người Đông Phương Trà Trà rời khỏi đây xong, Lục Thủy và Mộ Tuyết mới quay đầu lại nhìn cô gái mập nhỏ.

Cô gái mập nhỏ nhìn hai người Lục Thủy, chống tay đỡ người dậy, sợ sệt lùi về phía sau mấy bước.

“Ta, ta hết tiền rồi.” Cô gái mập nhỏ nói.

“Ngươi thật sự là thị nữ của Băng Thủy Cơ sao?” Mộ Tuyết tò mò hỏi một câu.

Một thị nữ làm sao có thể có nhiều tiền như vậy được?

Đừng nói là một thị nữ, ngay chính người gọi là Băng Thủy Cơ kia cũng khó có thể mang theo bên người nhiều linh thạch như vậy.

Không phải ai cũng giống như Lục Thủy.

Toàn bộ tu chân giới này, căn bản không tìm thấy thiếu gia tiểu thư nhà nào đi ra ngoài lại mang theo nhiều tiền như Lục Thủy.

Tiền lẻ Lục gia cho Lục Thủy thật sự là một chút xíu hạn chế cũng không có.

Ai bảo Tộc trưởng Lục gia tín nhiệm con trai hắn chứ.

Đương nhiên, theo Lục Thủy, thật ra linh thạch cũng không có nhiều tác dụng lắm.

Hắn bình thường căn bản không mua cái gì mấy, mà những thứ hắn muốn mua lại không mua được.

Ví dụ như vài loại trái cây ăn khá ngon, lại ví dụ như trâm cài tóc trên đầu Mộ Tuyết.

Những thứ này đều phải có cơ duyên mới gặp được.

Cho nên, linh thạch thật ra không phải vạn năng.

Về những mặt khác, thật có lỗi, hắn không thiếu.

“Không phải, ta cũng không biết Băng Thủy Cơ là ai.” Cô gái mập nhỏ lập tức lắc đầu giải thích:

“Ta tên là Lâm Hoan Hoan, chỉ là muốn đi lên núi tụ hợp với bạn bè, sau đó đến Xảo Vân tông chữa bệnh, ai biết lại không hiểu thấu bị người kia bắt.”

“Đến Xảo Vân tông để chữa bệnh?” Lục Thủy rất tò mò.

Xảo Vân tông là nơi chuyên làm quần áo.

Xem bệnh tốt xấu gì cũng nên đến Bách Linh cốc chứ.

Lâm Hoan Hoan gật đầu, không nhiều lời.

Về phần là bệnh gì, Lục Thủy và Mộ Tuyết có thể đoán ra được.

Là vấn đề về hình thể.

Người tu chân giới, bình thường sẽ không bị mập, mà cô gái nhỏ này lại mập như vậy, chắc chắn là không bình thường.

Không phải là do thiên phú, thì chính là do có bệnh hiểm nghèo quấn thân.

“Đúng rồi, ngươi là người nhà nào? Cần chúng ta liên lạc giúp không?” Mộ Tuyết tốt bụng hỏi.

Đều là con gái, mấy chuyện thuận tay như này, nàng không để ý giúp.

Là nam thì nàng đã sớm bỏ đi rồi.

Cô gái mập nhỏ cúi đầu, do dự một chút, nói:

“Nhà ta ở địa giới ma tu.”

Ma tu?

Câu trả lời này khiến Mộ Tuyết có chút bất ngờ, cô gái mập nhỏ này thế mà lại là một ma tu.

Vậy nàng tu cái gì?

Bạo thực à?

Nhưng Mộ Tuyết không hỏi nhiều, chỉ nói:

“Muốn ta liên lạc giúp không?”

Cô gái mập nhỏ nhìn Mộ Tuyết một chút, hỏi:

“Đạo tu không phải đều xem thường ma tu sao?”

Thân là một ma tu, nàng cũng là một ma tu rất mất mặt.

Đánh nhau với người khác thì đánh không lại, hung cũng không hung được, đều nói nữ ma tu là hàng yêu diễm, mà nàng thì lại là hàng bánh bao.

Nàng cũng muốn được yêu diễm.

Mộ Tuyết nhìn cô gái mập nhỏ một chút, sau đó nói:

“Thật ra ngươi cũng rất đáng yêu, mặt đỏ hồng hồng.”

“Đó là vì bị đánh.” Lục Thủy ở bên cạnh bổ sung một câu.

Nghe thấy câu này, cô gái mập nhỏ liền tự bế.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment