Một tát này mạnh đến mức khiến cho cô gái nhỏ choáng váng cả đầu óc, xong lại nghe thấy câu nói kia của người đàn ông, trực tiếp bị dọa cho khóc:
“Tiền, tiền bối.
Ta, ta chính là Băng Thủy Cơ.”
Bốp!
Người đàn ông lại tát thêm một cái nữa lên mặt cô gái, phẫn nộ nói:
“Ngươi còn dám lừa ta như thế, Băng Thủy Cơ là ai ngươi có biết không?
Đệ nhất tiên tử của Tịnh Thổ, thuần khiết không tỳ vết, mỹ mạo vô song.
Một con bé mập như ngươi mà lại dám nhận mình là Băng Thủy Cơ à?”
“Tiền, tiền bối, ta thật sự là Băng Thủy Cơ.”
Bốp, lại một cái tát nữa.
“Ngươi còn dám nói.”
Một tát này đánh rất mạnh, cô gái mập nhỏ cảm giác như mặt mình cũng bị đánh lệch đi rồi, nàng khóc lóc nhìn người đàn ông trước mặt này, nói:
“Tiền, tiền bối, ngài muốn cái gì, ta, ta cho ngài.”
“Ha ha.” Người đàn ông khinh thường nhìn cô gái mập nhỏ, nói:
“Ta muốn năm viên linh thạch cửu phẩm, ngươi sẽ cho sao?”
“Ta có, ta cho.” Băng Thủy Cơ lập tức nói.
Người đàn ông nheo mắt nhìn cô gái giống như quả bóng nhỏ này một chút, chỉnh lại mặt nạ của mình cho ngay ngắn, sau đó vươn tay ra.
Bốp!
Lần này, người đàn ông tát cô gái nhỏ mạnh đến mức khiến nàng đập thẳng xuống đất:
“Nói ngươi mập, ngươi còn thở.”
Lục Thủy và Mộ Tuyết ngạc nhiên nhìn hai người kia nói qua lại.
Có chút hiếm thấy nha.
Lục Thủy còn vừa nhìn vừa dùng điện thoại gửi tin nhắn cho Chân Võ.
Đối phương chỉ nói là đừng có gào thét, la lối, chứ không nói là không thể gửi tin gọi người tới.
...
Lục Thủy nhắn tin xong liền cất điện thoại đi.
Mộ Tuyết nhìn hắn gửi tin nhắn.
Lục Thủy nhìn lại Mộ Tuyết, mỉm cười lễ phép.
Thông báo cho Chân Võ rồi, hắn không cần lo lắng cái gì nữa, Chân Võ Chân Linh chẳng mấy chốc sẽ chạy tới đây.
Mộ Tuyết đứng sau lưng Lục Thủy, Lục Thủy muốn bảo vệ nàng, nàng đương nhiên sẽ để Lục Thủy bảo vệ.
Bây giờ cứ làm bộ cho hắn bảo vệ đã, có vấn đề lại ra tay sau.
Sau này nha, sẽ thật sự là Lục Thủy bảo vệ nàng.
“Nói đi, tiền của ngươi ở đâu?” Người đàn ông nói với cô gái mập nhỏ.
“Để, để ở trong vòng tay chứa đồ.” Cô gái mập nhỏ nằm rạp trên mặt đất nói.
Người đàn ông lập tức giật lấy chiếc vòng tay của cô gái.
Hắn nhìn nhìn chiếc vòng tay một chút, nói:
“Trữ vật pháp bảo bình thường như này có linh thạch cửu phẩm thật không thế?”
“Có, có.” Cô gái mập nhỏ vội vàng đáp.
Lúc này, người đàn ông lại nhấc cô gái lên, bốp, một lần nữa tát cô gái nhỏ ngã xuống đất.
“Vì, vì sao lại đánh ta nữa?” Cô gái mập nhỏ nức nở khóc.
Người đàn ông do dự một chút, trả lời:
“Xúc cảm tương đối tốt, đánh rất đã.”
“...”
Sau đó gã thử kiểm tra pháp bảo trữ vật.
Tiếp đó liền ngây cả người:
“Chậc chậc, thật sự là có rất nhiều linh thạch, ngươi mập như vậy cũng không phải là không có lý.”
“Ta không có gạt ngươi đúng không? Đây chính là tiền ta bán gia sản để tích góp đấy.” Cô gái mập nhỏ vừa khóc vừa nói.
Chỉ trong vòng một đêm mà nàng đã trở thành một kẻ trắng tay rồi.
Người đàn ông đá cô gái sang một bên, sau đó quay đầu nhìn Lục Thủy và Mộ Tuyết.
“Các ngươi có cái gì?” Người đàn ông mở miệng nói.
Lục Thủy nghĩ nghĩ, bên trong pháp bảo trữ vật của hắn có những cái gì ấy nhỉ?
Bát Phương Trận Đồ đã bị hỏng, Thất Lân Long Ngâm Kiếm, Bất Diệt Tiên kiếm, điện Anh Linh của Lam Dạ quốc, Thần Cung Hồng Ô, danh sách khách mời, ngọc thạch phòng ngự dùng khá tốt, và một số thứ bảo vật linh tinh căn bản không cần nhưng thuận tay nhét vào khác.
Cộng lại hình như, cũng không đáng tiền lắm.
“Có hai viên linh thạch nhị phẩm, và một chút pháp bảo không có tác dụng gì lắm.” Lục Thủy thành thật trả lời.
Mộ Tuyết ở sau lưng không nói gì, pháp bảo không có tác dụng gì lắm trong miệng Lục Thủy, đại khái còn bao gồm cả linh khí nữa.
Đương nhiên, Lục Thủy không thích đem theo mấy loại pháp bảo không có tác dụng gì mấy này bên người.
Thứ hắn mang đại khái là loại pháp bảo không có tác dụng gì mấy như Thất Lân Long Ngâm Kiếm chẳng hạn.
Còn hiếm hơn cả linh khí.
Nghe thấy Lục Thủy nói, người đàn ông vẻ mặt mờ mịt:
“Người anh em này, ta có cảm giác như ngươi đang vũ nhục ta vậy.
Hai viên linh thạch nhị phẩm?
Không có tiền thì ngươi lấy cái gì cua cô ta?”
Lục Thủy: “...”
Mộ Tuyết: “...”
Mộ Tuyết vụng trộm nhìn Lục Thủy, ừm, không có biểu cảm gì.
‘Tâm tình không dao động chút nào sao? Cũng đúng, là ta tự đưa tới cửa, hắn không cần cua cũng có cái ăn rồi.’ Mộ Tuyết cảm thấy ủy khuất trong lòng.
Kiếp trước rõ ràng là Lục Thủy nịnh nọt nàng.
Lục Thủy nhìn đối phương, giữ vững bình tĩnh.
Hắn đang cảm thấy rất sốc, nhưng chỉ cần giữ vững bình tĩnh, không để bị Mộ Tuyết cười bây giờ, thì về sau nàng cũng không thể đem cái này ra làm trò cười được.
Bình tĩnh.
“Ta có tùy tùng, linh thạch ta để ở chỗ bọn hắn, ngươi để ta gọi điện thoại, ta sẽ bảo bọn hắn đem tới đây.” Lục Thủy nói.
“Ngươi cho rằng ta không hiểu rõ thiết bị của thời đại này sao? Dùng điện thoại di động của ngươi gọi, nhỡ đâu bị bọn họ định vị được thì làm sao bây giờ?” Nói đến đây, người đàn ông lấy điện thoại của mình từ trong pháp bảo trữ vật ra, tiếp tục:
“Dùng điện thoại của ta.”
Lục Thủy: “...”
Với trí thông minh như vầy, người này làm sao có thể nhảy nhót tưng bừng lâu như vậy trong nghề này thế?
Sau đó Lục Thủy gọi điện thoại cho Chân Võ, bình tĩnh nói:
“Ta bị bắt cóc, mang tiền đến chuộc ta.” Nói xong, Lục Thủy lại nhìn về phía người đàn ông kia, hỏi:
“Muốn bao nhiêu?”
Nghe được câu hỏi này, người đàn ông nhanh chóng giơ tay ra một cái giá đảm bảo, hắn duỗi ra năm ngón tay biểu thị cần một viên linh thạch ngũ phẩm.
Giá này đối với tên tù nhân trước mặt mà nói, chắc chắn đã là giá trên trời.
Lục Thủy nhìn thoáng qua, sau đó nói vào điện thoại:
“Năm viên linh thạch cửu phẩm.”
Nghe thấy lời Lục Thủy nói, người đàn ông liền ngây cả người.
Gã muốn mở miệng giải thích.
Nhưng chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Lục Thủy nói tiếp:
“Đúng rồi, chuộc hai người, cộng vào là mười viên linh thạch cửu phẩm.”
Người đàn ông kia: “...”
Lừa gạt, ngươi có tiền như vậy, làm sao mà trên người lại không có thứ gì đáng giá được?
Tiếp đó, gã quả nhiên nghe thấy một câu nói bình thường:
“Không có?” Lục Thủy hơi kinh ngạc.
Sau đó hắn lại nhìn người đàn ông kia, thương lượng:
“Bọn hắn nói lần này mặc dù mang nhiều tiền lẻ theo nhưng cũng chỉ có chín viên linh thạch cửu phẩm, có thể dàn xếp lại một chút được không?”
“...” Người đàn ông bị sốc đến cạn lời.
Tiền lẻ!
Tiền lẻ!!
Ngươi không nói khoác thì sẽ chết à?
“Có thể, có thể.” Cuối cùng, người đàn ông kia nói.
Gã không tin đối phương thật sự có nhiều tiền như vậy.
Một viên linh thạch cửu phẩm đủ cho người có tu vi như gã kiếm lời bao nhiêu năm.
Sau đó, gã liền ngồi đợi đối phương đem tiền tới.
-----
Dịch: MB_Boss