Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 474 - Chương 474: Lục Thủy Và Mộ Tuyết Bị Bắt Cóc

Chương 474: Lục Thủy Và Mộ Tuyết Bị Bắt Cóc Chương 474: Lục Thủy Và Mộ Tuyết Bị Bắt Cóc

Mộ Tuyết nhìn ánh mắt của Lục Thủy, hơi sửng sốt, vài giây sau mới nhớ ra tên mình là Mộ Tuyết.

Cuối cùng cúi đầu không nói gì.

Chính là có chút vui vẻ.

Sau đó Lục Thủy ngăn lại gió tuyết ở bên ngoài, giúp Mộ Tuyết dễ đi lại hơn.

Nhỡ đâu nàng ngã sấp xuống sẽ không tốt.

Cũng may mà nàng mặc quần, nếu là váy tiên thì sẽ rất phiền phức.

Ngay lúc này, giọng nói của một người đàn ông đột nhiên vang lên:

“Đắc thủ rồi, may mà gần đây không có ai.”

Lục Thủy và Mộ Tuyết hơi kinh ngạc, người này có bị bệnh không thế?

Sợ có người thì nói to thế làm gì?

Giờ bị nghe thấy rồi đó, sướng chưa?

Lục Thủy và Mộ Tuyết liếc nhau một cái, mặc dù không biết là có chuyện gì xảy ra, nhưng hai người đều không lên tiếng.

Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Chỉ là hai người không muốn gây chuyện, không có nghĩa là người khác sẽ an phận thủ thường.

Soạt, một người đàn ông đi ra từ sườn dốc phủ tuyết phía sau, trên lưng người đàn ông này cõng một cái bao to, có nhìn thế nào thì trong đó cũng không phải loại động vật nhỏ gì.

Lục Thủy và Mộ Tuyết nhìn sang.

Người đàn ông này đeo trên mặt một cái mặt nạ thằng hề.

Người này một thân đồ đen, ở trên nền tuyết trắng nhìn cực kỳ chói mắt.

Lục Thủy: “...”

Mộ Tuyết: “...”

Thật không thể hiểu nổi tại sao lại có người trong khi trời còn chưa tối, mặc một bộ đồ đen ngòm chạy trên nền tuyết trắng làm chuyện xấu.

Lấy đó mà làm gương đi.

“Các ngươi nghe thấy rồi sao? Cũng nhìn thấy rồi?” Người đàn ông kia tự nhiên cũng nhìn thấy Lục Thủy và Mộ Tuyết.

Ngươi không nói cái gì, thì chúng ta cũng sẽ không biết.

Hơn nữa nếu không có đủ tố chất tâm lý để làm chuyện xấu thì ngươi đừng có đi đường lớn chứ.

Nhưng Lục Thủy cũng không nói gì, vẫn im lặng.

Người này tu vi tứ giai, dưới tình huống bình thường, hắn đánh không lại.

Đành nhìn xem Mộ Tuyết có xuất thủ hay không.

Mộ Tuyết cũng nhíu mày, đối phương tu vi tứ giai, Lục Thủy đánh không lại, vậy nàng có nên xuất thủ hay không?

Ngay lúc này, người đàn ông mặc áo đen kia đột nhiên ném ra một sợi dây thừng, sợi dây thừng này lúc bay đến gần Mộ Tuyết và Lục Thủy liền tự động trói tay hai người lại.

Hơn nữa còn bắt đầu áp chế tu vi.

‘Cấm chỉ động thủ Vô Thượng Huyễn Thiên Hằng.’ Lục Thủy và Mộ Tuyết đều cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Sợi dây thừng này rất thú vị nha.

Cấm động thủ, gần như có thể áp chế tất cả những tu chân giả thông thường.

Vô Thượng Huyễn Thiên còn có thể làm cho những tu chân giả không thông thường xuất hiện ảo giác, kích thích dục vọng trong tâm.

Mà hố người hơn chính là, đối với những tu chân giả có cấp bậc cao hơn như vậy thì công dụng cấm động thủ của nó sẽ bị vô hiệu hóa, mà lại còn khơi dậy dục vọng trong tâm người ta, không ai biết sẽ có thể xảy ra chuyện gì.

Ví dụ như với một số người thì sẽ khiến họ mạnh lên rất nhiều, cực kỳ cực kỳ mạnh.

Đối với hắn cũng vậy.

Vừa rồi, lúc sợi dây thừng này cuốn lấy tay hắn, hắn cảm thấy mình như thật sự có thể mạnh lên, lý trí như bị dục vọng thay thế, cảm thấy lúc đó thật sự có thể muốn làm gì thì làm.

Khi chuyện như này xảy ra, người sử dụng dây thừng cuối cùng sẽ phải đối mặt với tình trạng điên cuồng của người bị trói.

Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo có thể tưởng tượng được.

Đây là một loại công năng ẩn.

Phần lớn người có sợi dây thừng này cuối cùng đều sẽ bị công năng ẩn kia hại chết.

Cũng không biết người phát minh ra cái dây thừng này có thù gì với tu chân giả hay không nữa, thật sự là hố người mà.

Những người nắm giữ Vô Thượng Huyễn Thiên thường đều sẽ nghĩ rằng đây là vũ khí vô địch, cho đến khi bọn họ gặp phải cường giả.

Lúc đó bọn họ sẽ nghĩ rằng kể cả mình có đánh thua thì cũng đã có sợi dây thừng này giúp giữ chân kẻ địch để bọn họ nhân cơ hội chạy thoát.

Nhưng bọn họ không biết rằng, một khi sử dụng, rất có thể là đã mở ra cửa lớn của Địa Ngục.

Đương nhiên, cái này không có bất kỳ hiệu quả gì đối với Lục Thủy và Mộ Tuyết.

Lục Thủy không động thủ, hoàn cảnh của hắn bây giờ, nhìn thế nào cũng không phải là một người có thể tự mình thoát khỏi loại dây thừng này.

Mộ Tuyết hơi do dự, nàng không vội vàng xuất thủ bởi vì có thể làm tổn thương đến lòng tự trọng của Lục Thủy.

Thân là một Đại Thiếu gia, nội tâm của Lục Thủy rất mẫn cảm, bị chính vị hôn thê của mình bảo vệ như vậy cũng không phải chuyện đáng tự hào gì.

Nhưng nếu như người này dám gây bất lợi gì cho Lục Thủy, thì Mộ Tuyết sẽ bắt hắn phải nói lời chúc ngủ ngon với thế giới này.

“Đi với ta một chuyến.” Người đàn ông kia nói.

Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết một chút, sau đó đi trước, để Mộ Tuyết đi đằng sau hắn.

‘Thật phiền phức.’ Lục Thủy cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Nếu như người này dám ra tay với Mộ Tuyết, thì khó mà nói hắn có thể nhịn không xuất thủ được hay không.

Rơi vào tình cảnh này sẽ rất dễ bị bại lộ.

Nhưng nếu bảo hắn để Mộ Tuyết bị thương, sau đó để nàng tự mình phản kháng?

Không làm được.

Cuối cùng, kế hoạch từ hôn khiến hắn đau đầu hơn nửa năm chẳng lẽ lại bị tên ma cà bông này phá hư à?

Không bao lâu sau, Lục Thủy và Mộ Tuyết bị đối phương dẫn đến một cái sơn động ở phía dưới núi tuyết.

Vừa tiến đến, hai người liền bị giam trong một trận pháp.

“Đừng tốn công la hét hay kêu gào gì, biểu hiện tốt một chút thì may ra ta sẽ thả các ngươi đi.

Nếu không...” Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Lục Thủy.

Lục Thủy: “...”

Mộ Tuyết: “...”

“Nếu không, ta... ha ha ha.” Người đàn ông đeo mặt nạ thằng hề vẫn nhìn chằm chằm Lục Thủy, cười lạnh.

Rõ ràng là không có ý tốt gì.

Lục Thủy và Mộ Tuyết thì lại lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Có chuyện gì xảy ra với người này thế?

Tiếp đó, hai người nhìn thấy người đàn ông kia mở bao tải ra, một cô gái hơi mập liền bị đổ ra ngoài.

Tay của người này cũng bị Vô Thượng Huyễn Thiên Thằng trói lấy.

Dây thừng này còn có thể phân tách ra, người đàn ông này chắc là đã chia nó thành chín đoạn đi.

“Sao lại là một con béo thế này? Băng Thủy Cơ đâu rồi?” Người đàn ông nhìn cô gái mập trước mặt, kinh ngạc thốt lên.

Nhưng rất nhanh sau đó gã liền tỏ vẻ hoang mang:

“Chẳng lẽ ta đi nhầm đường sao?”

Sau đó gã mở tin nhắn ra, lại lấy ra một cái bản đồ, so sánh một hồi.

“Không sai mà, nhưng Băng Thủy Cơ đâu rồi?”

Tiếp đó, người đàn ông xách cô gái mập kia lên, trầm giọng hỏi:

“Băng Thủy Cơ đâu?”

“Ta, ta không biết.” Cô gái mập sợ sệt đáp.

Bốp!

Người đàn ông trực tiếp tát vào mặt cô gái một cái:

“Ngươi không biết? Không biết thì tại sao ngươi lại ở chỗ Băng Thủy Cơ xuất hiện?

Không nói thì đừng trách ta chôn ngươi ở chỗ này.”

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment