Đọc xong tin nhắn này, Mộ Tuyết cúi xuống nhìn người mình một chút.
Nàng đã mặc áo dài quần dài, cánh tay cũng bị che kín hết, hẳn là đủ nhiều rồi nhỉ?
‘Lục Thủy đang lo lắng ta mặc quần áo quá ngắn dụ hoặc hắn thì hắn sẽ không chịu nổi sao?’ Mộ Tuyết bỗng nảy ra một ý nghĩ kỳ quái trong đầu.
Chỉ là rất nhanh nàng liền nhận ra đầu óc mình giống như sắp hỏng rồi, đầu óc Lục Thủy cũng thế.
Đáng tiếc, lúc nàng kịp phản ứng thì đã tới nơi mất rồi.
Nàng đã đến trạm.
Mà việc Lục Thủy dặn nàng mặc nhiều quần áo, thật ra không có ý gì khác, chỉ đơn giản là vì ở đảo Đông Quý khá lạnh.
Nàng bây giờ thế nhưng là một người bình thường.
‘Xong rồi, lại sắp bị Lục Thủy chê cười rồi.’
Mộ Tuyết nhìn chiếc áo dài mình đang mặc trên người, mặc dù không mỏng, nhưng cũng không dày.
Không đủ để chống lạnh.
...
Lục Thủy đứng ở cửa ra vào nhà ga, hắn đang đợi Mộ Tuyết xuống xe.
Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến việc hắn muốn gặp Mộ Tuyết, đây chỉ đơn thuần là phép lịch sự mà thôi.
Thương thế của hắn đã khôi phục từ sớm rồi, trừ việc sức mạnh thiên địa đã tiêu hao hết, thì tất cả đều đã khôi phục trạng thái đỉnh phong.
Không bao lâu sau, Lục Thủy nhìn xe lửa đi tới, dừng lại trên đường ray.
Hắn nhìn buồng xe trước mắt, trong lòng có chút linh cảm, rồi đi về phía đó.
Chân Võ Chân Linh đi theo phía sau, nhưng Lục Thủy đi hai bước bọn hắn mới bước một bước.
Bởi vì bọn hắn biết Lục Thủy muốn đón Mộ Tiểu thư, dưới tình huống như vậy, bọn hắn không thể xen vào làm bóng đèn được.
Sẽ bị Phu nhân Tộc trưởng nghiêm khắc trách mắng mất.
Việc liên quan đến tình cảm giữa Thiếu gia và Thiếu nãi nãi là chuyện mà toàn Lục gia đều để ý tới.
Lúc này, Mộ Tuyết bước xuống xe lửa.
Không ai đi theo phía sau nàng, kể cả Trà Trà cũng không.
Trà Trà chăm chú quan sát chị dâu xuống xe, Hương Dụ đã nói lúc chị dâu hẹn hò với biểu đệ Lục Thủy, nàng không thể tới quấy nhiễu được.
Hương Dụ nói rất đúng.
Chờ nàng mạnh lên rồi, chờ nàng vô địch thiên hạ rồi thì có thể muốn làm gì thì làm, khi đó nàng sẽ vụng trộm đi theo quan sát xem hẹn hò có giống với trong tưởng tượng của nàng không.
Lúc xuống xe, Mộ Tuyết liền nhìn thấy Lục Thủy đã đứng đợi ở cửa ra vào.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Lục Thủy, Mộ Tuyết cảm thấy cả tinh thần đều như được buông lỏng, thậm chí có chút muốn buông lỏng cả thân thể, dính lên trên người Lục Thủy.
Nhưng không thể.
Là con gái thì phải biết giữ giá.
Hơn nữa, giữa hai người bây giờ mặc dù có tình cảm, nhưng còn chưa tới mức độ đó.
Cho nên cuối cùng Mộ Tuyết chỉ đi tới trước mặt Lục Thủy, nhẹ giọng nói:
“Lục Thiếu gia, đã lâu không gặp.”
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, phát hiện nàng chỉ mặc mỗi một cái áo dài tay, nhưng vẫn đẹp mắt như trước đây, hoặc là nói còn đẹp hơn.
Gió nhẹ thổi qua, Lục Thủy bỗng ngửi thấy một hương thơm thoang thoảng.
Đây là mùi trên người Mộ Tuyết.
Nhưng Mộ Tuyết lại nói nàng không ngửi thấy.
“Mộ Tiểu thư không thấy lạnh à?” Lục Thủy nhìn quần áo Mộ Tuyết, hỏi một câu.
Mộ Tuyết nhất thời chỉ biết im lặng, lạnh, nhưng sợ nói ra bị ngươi chê cười.
Trong lúc Mộ Tuyết còn chưa biết nên trả lời như thế nào thì đã thấy Lục Thủy động.
Hắn đi tới bên cạnh Mộ Tuyết, sau đó khí tức của hắn bao lấy Mộ Tuyết, đây là để ngăn cách nàng khỏi cái lạnh nơi đây.
“Mộ Tiểu thư ăn cơm chưa?” Lục Thủy hỏi.
Tiếp đó quay người đi về phía trước.
Mộ Tuyết hơi sửng sốt, nhanh chóng đuổi theo.
Hai người sánh vai rời khỏi nhà ga.
“Chưa ăn, còn Lục Thiếu gia thì sao?” Mộ Tuyết hỏi lại.
Mặc dù trong ngữ điệu không có thay đổi gì nhiều, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được từng tia vui sướng trong đó.
Nàng tin rằng Lục Thủy cũng có thể cảm nhận được.
“Đã ăn rồi.”
Đây là câu trả lời Mộ Tuyết nghe được.
Ấm áp trong lòng Mộ Tuyết trong nháy mắt lạnh đi một nửa.
--- ---
Trong đống tuyết, Mộ Tuyết đang cầm bánh bao ăn.
Chạng vạng tối thế này có thể đi ăn cơm tối được rồi, nhưng nàng không ăn.
Nàng không đói bụng.
Ai bảo Lục Thủy trêu tức nàng chứ?
Để vợ hắn đói một ngày, xem về sau hắn còn dám như vậy hay không.
Ừm, bánh bao này là Lục Thủy mua.
Đôi khi, Mộ Tuyết rất muốn ở giữa trời tuyết mênh mông này vung một nắm đấm, đánh Lục Thủy.
Nhất là khi hôm nay nàng còn đang đi tất, chỉ là việc tháo ủng ra khá là phiền toái.
Quần áo trong thì không được, nơi tuyết lớn như này, làm vậy rất biến thái.
Nếu ở trong phòng Lục Thủy thì không cần sợ.
Sau đó, răng rắc, Mộ Tuyết chém bay những ý nghĩ không thục nữ này đi, nàng cảm thấy rằng mình thành ra cái dạng này đều là do Lục Thủy hãm hại.
Nghĩ như vậy, Mộ Tuyết liền cố ý đi chậm lại một chút, mượn chút chênh lệch nhỏ này giữa hai người để vụng trộm nhìn Lục Thủy, sau đó liên tục cắn bánh bao.
Cắn chết Lục Thủy.
Làm xong, nàng liền bước nhanh đuổi kịp Lục Thủy, tiếp tục sánh vai đi cùng hắn.
Tâm tình đã tốt lên rất nhiều rồi.
Lục Thủy luôn có cảm giác bên cạnh mình cứ như có hung ý ẩn hiện, nhưng cũng không để ý lắm, không phải sát ý là được rồi.
Lúc này, hắn nhìn Mộ Tuyết nói:
“Mộ Tiểu thư chắc chắn rằng trên núi tuyết có bụi hoa Thiên Trì chứ?”
Mộ Tuyết từng nói với hắn rằng trên núi tuyết này có một cái Thiên Trì, xung quanh Thiên Trì có bụi hoa vây quanh, phía ngoài bụi hoa này mới là tuyết.
Hơn nữa, đây còn là mỹ cảnh tự nhiên, không phải dựng lên bằng trận pháp.
Cho nên hai người định lên đó xem một chút.
Nhưng Lục Thủy chưa từng nghe nói qua việc này, thật ra chủ yếu là vì hắn cũng chưa từng điều tra xem trên Tuyết Sơn này có cái gì.
Mộ Tuyết lúc này đã ăn xong bánh bao, gật đầu nói:
“Ừm, Trà Trà muốn đến đó chơi, cho nên trên đường ta đã thuận tiện hỏi qua, hẳn là không sai.”
Lục Thủy gật đầu, thật ra sai cũng không sao, dù gì đi cùng Mộ Tuyết trong tuyết thế này cũng rất thú vị.
Nhất là khi Mộ Tuyết đang là một người bình thường, đi đường sẽ có nhiều chỗ không tiện.
Hắn tu vi nhị giai, đã đủ để lấn át một người bình thường như Mộ Tuyết.
Dùng tư cách là một cường giả để đối đãi với Mộ Tuyết, cảm giác ưu việt này thật tốt.
Sau khi cưới sẽ không còn cơ hội này nữa, đây là cơ hội ngàn năm khó gặp, một đi không trở lại.
Không liên quan gì đến tu vi.
Đương nhiên, ở kiếp trước, lúc trước khi kết hôn cũng không có cơ hội như này.
Thời điểm đó Mộ Tuyết rất điềm đạm đáng yêu, nhu thuận hiểu chuyện, yêu thương còn không kịp nữa là.
Mộ Tuyết bây giờ, ha ha, vẫn khiến người ta yêu thích như vậy.
Nghĩ đến đây, Lục Thủy ngẩng đầu lên nhìn trời buổi trưa, phát hiện những bông tuyết trắng xóa đã bay đầy trời.
“Tuyết rơi rồi, đường sẽ rất khó đi.” Lục Thủy nói.
“Lục Thiếu gia không thích tuyết sao?” Mộ Tuyết hỏi.
Nghe được câu này, Lục Thủy dừng lại, sau đó nhìn sang Mộ Tuyết:
“Không, tuyết rất đẹp.”
-----
Dịch: MB_Boss